Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui

Chương 60: Ngoại Truyện 1



Sau khi mọi người tranh cãi một hồi, lễ cưới được quyết định sẽ diễn ra vào thứ 7 cuối tháng hai, vừa đúng vào ngày này 6 năm trước Chu Nam Trạch đã chạy ra hoang dã cứu Trạm Mặc.

Quá trình chuẩn bị lễ cưới làm Chu Nam Trạch kiệt sức, nhưng nghĩ đến việc khó lắm mới cưới thì vẫn ráng kiên trì.

Xét về mức ảnh hưởng và độ nổi tiếng hiện tại của họ, không cần làm lớn mà chỉ mời bạn bè thân thích hai bên, còn gửi cho chủ nhiệm giáo dục trường cấp 3 một tấm thiệp mời đặc biệt. Trên thiệp có hình hai người đã chơi lia đá do Đại Xúc Chu Nam Trạch tự vẽ.

Tiếc là trước lễ cưới một ngày, tin họ kết hôn bị lộ, lập tức lên hot search.

Chu Nam Trạch bây giờ cũng coi như là người nổi tiếng trên mạng, dù gì cũng là cấp 3S đầu tiên trong lịch sử vừa đẹp vừa giàu, còn thừa kế một di tích, thường làm mấy chuyện có vẻ không đáng tin cậy.

Cái kiểu kì cục này chưa hề có trong lịch sử, trong tương lai cũng sẽ không xuất hiện lại nữa.

Đúng là không tiền khoáng hậu.

#trùm3Skếthôn# cứu, chắc đây là cặp đôi mạnh nhất lịch sử nhỉ? [ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Bình luận:

Bãi tha ma A Vĩ: Đớn, không còn cơ hội rồi. [12w like]

Thực tế giùm: Lầu trên nằm mơ à, có chịu nổi cái tính của TGĐ Chu không mà nói. [10w tán ]

Bài đăng nổi nhất phía dưới hóa ra là của Phong Ngọc Long.

#trùm3Skếthôn# cảm ơn vì đã mời, đang ở hoang dã, mới lên làm đại ca, cảm thấy địa vị của mình đang gặp nguy. [doge]

Bình luận toàn ha ha ha.

Vào ngày diễn ra lễ cưới, họ đành phải sử dụng biện pháp vật lý khuyên bảo ngăn phóng viên và đám đông vây xem ngoài hội trường. Nhốn nháo một hồi, cuối cùng họ đứng tại cửa bắt đầu nghênh đón khách mời.

Đến đầu tiên là Kỳ Tùng và Tang Phỉ.

Tang Phỉ vừa ra khỏi di tích liền bắt tay vào tìm kiếm ba mẹ, cuối cùng cứu họ ra khỏi một nhà giam ngầm của một thế lực đen. Về sau, cô đã trở nên tươi tắn rõ rệt.

Cô cười nói với Kỳ Tùng: “Thầy, bất ngờ nhỉ? Hồi trước em đã bảo chắc chắn hai người này sẽ cưới nhau rồi.”

Kỳ Tùng kiêu ngạo hừ một tiếng.

“Có là gì, ta cũng biết rồi!”

Tang Phỉ có chút kinh ngạc: “Thầy biết từ khi nào?”

“Hồi trước tụi nó tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng liên thành phố, ta làm giám khảo. Hôm khai mạc, ta ngồi trên bàn giám khảo nghe hiệu trưởng tụi nó khen Chu Nam Trạch là học trò ngoan, nghiêm túc nghe giảng, đi học không ngủ gật. Cái ta nhìn xuống thì thấy nó đang dựa vào vai Trạm Mặc ngủ say.”

Kỳ Tùng vừa moi lịch sử đen tối của Chu Nam Trạch ra, Hiệu trưởng Trần ló ra từ phía sau, nhớ lại chuyện xấu hổ năm đó, cười ha ha.

Dù dị năng của Chu Nam Trạch lên 2S nhưng luôn cố gắng tiến lên cấp 3S, đang là Hiền giả nghiên cứu ma pháp, trong mắt người thầy này cậu vẫn là cậu thiếu niên hồi xưa.

“Thằng bé này không chỉ có mỗi vụ ngủ gật trong lễ khai mạc đâu, cậu có biết vụ lia đá không?”

Kỳ Tùng dỏng tai. “Lia đá sao?”

“Hiệu trưởng Trần, thầy vào chỗ ngồi đi ạ.” Chu Nam Trạch đứng lên ngắt lời nói: “Bàn số 3 ghế số 2, đội trưởng Kỳ với Tang Phỉ ở bàn số 2.”

Không được nói nữa! Em sắp cắm đầu xuống đất rồi đây này! ( ╯°□°)╯︵┻━┻

Kỳ Tùng không chịu bỏ cuộc, một lát sau lại chạy đến bàn Hiệu trưởng Trần, cười tủm tỉm hỏi: “Hiệu trưởng Trần, lúc nãy thầy bảo lia đá là chuyện gì thế?”

Hiệu trưởng Trần về phía Chu Nam Trạch, nghĩ cậu không nghe thấy, bèn kể cho Kỳ Tùng chuyện vui thời cấp 3 của Chu Nam Trạch một cách sinh động.

Lúc ông đang hớn hở thì một nhân vật quan trọng trong sự việc lia đá xuất hiện.

Chủ nhiệm giáo dục Từ cầm theo thiệp mời đặc biệt đến trước mặt Chu Nam Trạch. Lão Từ nhướn mày, khóe miệng hơi run. “Chúc mừng hai đứa kết hôn.” Ông nói.

Chu Nam Trạch vội vàng đứng lên, nắm lấy tay lão Từ.

“Chủ nhiệm, chúng em nên duyên ít nhiều nhờ thầy.”

Lão Từ ngờ nghệch nhìn họ.

Trạm Mặc không nói lời nào, chỉ mỉm cười.

“Hồi trước nhờ thấy dạy dỗ, giúp em mở ra cánh cửa mới. À không, giúp em hiểu được sự đa dạng của tình yêu.”

Chu Nam Trạch nghiêm túc.

“Thầy là một thầy giáo tốt, ảnh hưởng tích cực đến cuộc đời em……”

Chu Nam Trạch vẫn muốn nói tiếp, lão Từ đỡ trán: “Thế là được rồi.”

Lão Từ đi về chỗ mình với vẻ mặt “chao ôi”, sau khi đưa lưng về phía họ, khóe miệng nhếch lên, không kiềm chế được mà lộ ra nụ cười vui mừng.

Nhà họ Chu vui ra mặt, ba Chu bình thường ôn tồn lễ độ đã xỉn rồi, vỗ vai lão Từ nói: “Tôi bảo thầy này, con tôi ấy, đỉnh!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lão Từ:……

“Nó, kiếm được đối tượng, đỉnh!”

Chu Bắc Phong đến kéo ba mình đi.

“Đi thôi ba, đừng có ở đây rước nhục nữa.”

Cách đó không xa, Diệp Nhiễm Đình với Tang Phỉ đang nói cái gì đó, Giang Thi Vân kéo bạn trai chỉ trỏ, còn Ôn Y Dao cười đến nỗi không đứng dậy nổi.

*

Chuẩn bị lễ cưới rất rườm rà, nhưng lại diễn ra rất nhanh.

Sau khi kết thúc nghi lễ, chủ trì bắt đầu đọc lời tuyên thệ, sau đó là lúc hai người trao nhẫn.

Chủ trì đang đọc: “Dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo hay giàu sang, dù bất cứ nguyên do nào……”

Rầm!

Cửa lễ đường bị mở toang, phát ra tiếng vang rất lớn, — người đàn ông kia chạy vào, nhân viên an ninh hội trường đã đuổi theo rồi nhưng không ngờ người đấy chạy quá nhanh, trơ mắt nhìn gã vọt đến trước mặt chủ trì.

Chủ trì bị dọa sợ, micro trong tay rơi xuống đất.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, Chu Nam Trạch thấy rõ mặt gã.

Ê, đây không phải ông ba trên mặt sinh học của Trạm Mặc hả?

Năm trước, vì “Không lo quản lý” công ty nên bị đưa đi bóc lịch, trước khi bị cảnh sát dắt đi thì còn bị Chu Nam Trạch treo lên cây, đón gió tung bay dưới ánh nhìn của toàn bộ cư dân mạng.

Hôm nay, đại khái là gã được tạm tha, thấy hotsearch trên mạng liền trốn khỏi giám sát viên, ngựa không dừng vó chạy đến tận đây.

Ánh mắt lạnh như băng của Trạm Mặc lướt qua Cao Thiên Duệ, làm nhân viên an ninh đứng sau gã nổi cả da gà.

“R-Rất xin lỗi cậu Trạm Mặc, nhưng cái người này cứ bảo mình là ba cậu……”

Nhân viên an ninh cẩn thận giải thích.

“Chúng tôi cũng muốn cản……”

“Tôi không có ba.” Trạm Mặc bình tĩnh nói.

“Chúng mày tàn nhẫn lắm! Làm tao cửa nát nhà tan!”

Cao Thiên Duệ như bị điên, lấy thứ gì đó ra khỏi túi quần múa may trong không trung.

“Nếu chúng mày bất nhân, đừng trách tao bất nghĩa!”

“Nhà ông có chết ai đâu… Tại nhục hả?”

Chu Nam Trạch khịa xong, nhìn kỹ rồi bảo lão này ghê đấy.

Cao Thiên Duệ đang cầm hai quả bom.

Cậu từng nhìn thấy loại bom này trong sổ tay quân đội ông ngoại đem về nhà, chắc chắn là hàng cấm, được làm bằng kỹ thuật tiên tiến nhất, một quả này bằng sáu quả thường.

Sao Cao Thiên Duệ lại có thứ này?

Cậu chưa kịp tự hỏi, liền thấy Cao Thiên Duệ rút chốt, cậu chỉ kịp dàn nửa trận pháp bảo vệ mọi người ở đây.

Tất nhiên hội trường không may mắn như thế, ngay khi tiếng ầm lớn vang lên, nó sập.

Mọi người đứng trên tàn tích, mấy chục khuôn mặt chết lặng.

Chu Nam Trạch dùng xúc tu lật đống gạch nát lên, lôi Cao Thiên Duệ bị chôn ra, gã còn sống. Pháp thuật của Chu Nam Trạch bảo vệ tất cả mọi người, tất nhiên cũng bao gồm cả gã.

Nhân viên an ninh bị biến cố đột ngột này làm cho đứng hình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đá chân Cao Thiên Duệ, đè gã xuống đất dứt khoát tặng gã một cặp vòng tay.

Cao Thiên Duệ vẫn đang chửi bởi, tuôn ra mấy lời nguyền rủa ác độc.

Trạm Mặc nghe thấy, mặt mũi thêm lạnh, thấp giọng nói: “Đáng lẽ không nên để ông sống đến giờ.”

Lời còn chưa dứt, trên tay y đã tí tách lửa điện, dị năng đang đợi bùng lên.

Chu Nam Trạch vội vàng bước lên chặn y ở phía sau.

“Đừng, giết người không tốt.”

Trạm Mặc khẽ nhíu mày, nhưng vẫn thu hồi công kích sắp quăng ra.

Chu Nam Trạch biết y nghĩ gì. Tính cách Trạm Mặc không cho phép bản thân bị khiêu khích nhiều lần, dù gì cũng vốn là trùm cuối, bị cậu nuôi hiền đi rất nhiều nhưng vẫn chẳng đến đâu.

Sự dịu dàng của y chỉ cho một vài người.

Chu Nam Trạch cũng thấy Cao Thiên Duệ rất phiền phức, nhưng trước khi xuyên qua cậu cũng là thanh niên tốt của xã hội pháp trị, không nên đánh giết.

Cậu không giết người, cậu chỉ giết tâm.

Lần này, Cao Thiên Duệ đã đụng vào giới hạn của cậu. Thủ đô không có tử hình, Cao Thiên Duệ dù vào tù lại cũng chỉ bị nhốt một thời gian, ai biết tạm tha rồi gã sẽ làm gì tiếp? Lại nói, Chu Nam Trạch vừa nghĩ đến việc sống cùng một bầu trời với người này liền buồn nôn.

Nếu là hồi trước, cậu cũng hết cách thật. Nhưng bây giờ đã là Hiền giả ma pháp, hiểu biết về pháp trận, có thầy là đại Hiền giả thích tìm tòi về ma pháp thời không, cậu đã có biện pháp đưa Cao Thiên Duệ ra khỏi hành tinh này.

Chu Nam Trạch nở một nụ cười của game thủ chuộng hòa bình.

Trạm Mặc thấy nụ cười quen thuộc này, nhận ra cậu có ý định không đúng đắn.

“Cậu muốn xử lý thế nào?”

Chu Nam Trạch thở dài ảo não: “Tớ cũng hết cách, không muốn giết người. Chậc, tốt bụng thế đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 618

“Con người tớ ấy, không thị phi, tập trung vào bổn phận, yêu hòa bình, tiếc là luôn có người coi thường tớ.”

Chu Nam Trạch mặc kệ mí mắt giật liên tục và khóe miệng run rẩy của mọi người, — vừa chân thành nói mình ngoan ngoãn biết bao, vừa lấy một cái chai ra khỏi túi, dùng xúc tu đong một nắm phấn thi pháp, quăng vào người Cao Thiên Duệ.

“Hết nước hết cái, con người hiền hòa như tôi cũng phải dạy cho lão một bài học nhỏ. Ma pháp này có thể dịch chuyển lão vào tù, lão phải thay đổi tư tưởng, ráng mà làm người tốt.”

Chu Nam Trạch với vẻ mặt trách trời thương dân niệm thần chú, ngay khi ánh sáng chói lòa lóe lên, vòng xoáy kỳ lạ chóng mặt mở ra và hút Cao Thiên Duệ vào, rồi nhanh chóng biến mất sạch sẽ.

Bạn bè thân thích cậu gặp phải mấy chuyện kỳ quái tập mãi thành quen, chỉ đau đầu nhìn chiến trường đổ nát thê lương.

Chủ trì run rẩy hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Chu Nam Trạch nhún vai.

“Gọi cứu hỏa với cảnh sát chứ sao giờ.”

*

Đúng như dự đoán, đi đi lại lại, người may mắn vẫn là đội trưởng Lý.

Đội trưởng Lý cạn lời cầm sổ tay, nhìn một vòng rồi hỏi: “Sao lại thế này? Báo án bảo tội phạm có ở hiện trường, tội phạm đâu?”

Chu Nam Trạch vỗ vai đội trưởng Lý đội, cười nói: “Cháu đã bảo chú sẽ còn gặp lại cháu mà!”

Đội trưởng Lý: “Đừng nói nhảm nữa, tội phạm đâu rồi?”

“Nếu chú chỉ Cao Thiên Duệ thì cháu tiễn lão đi rồi.”

Mắt đội trưởng Lý trừng lớn, lập tức nghĩ đến kết cục không phù hợp với quan điểm xã hội chủ nghĩa.

“Cháu đưa hắn đi đâu rồi?”

Có phải âm phủ không?

Chu Nam Trạch bĩu môi. “Nhìn cháu ác thế à?”

Đội trưởng Lý: “……”

Thử nói coi?

“Cháu dùng ma pháp dịch chuyển lão vào tù rồi.”

“Tù nào?”

“Nhà tù Đá Trắng.”

Đội trưởng Lý gật đầu, lấy điện thoại ra xác nhận tình huống với nhân viên làm việc tại nhà tù. Tìm kiếm cần nửa tiếng, sau đó hắn nhận được tin từ nhà tù, Cao Thiên Duệ cũng không ở đó.

“Cháu có chắc là đã đưa gã đến nhà tù Đá Trắng không?” Đội trưởng Lý nhịn không được nghi ngờ nói.

Chu Nam Trạch ngượng ngùng gãi đầu: “Thật ra tại cháu cũng mới học nên chưa rành ma pháp này, chú cũng biết rồi đó, chắc là bị chuyển tới chỗ khác rồi.”

Đội trưởng Lý che mặt.

“Cháu cố ý phải không?”

Phải biết hội trưởng lễ cưới vẫn nằm trong thành phố, Chu Nam Trạch mà giết người ở đây, dù mọi người không dám bắt ông lớn 2S thụ án, nhưng vẫn phải phán tội, dư luận cũng khó coi. Nhưng nếu cậu chỉ dùng sai ma pháp.. Xét thấy nó vừa xảy ra, về mặt pháp lý vẫn lách được.

“Đúng, cháu cố ý đấy.”

Chu Nam Trạch ngoan ngoãn gật đầu.

Đội trưởng Lý: “…… Người còn sống không?”

“Cái này cháu có thể bảo đảm, người chắc chắn còn.” Chu Nam Trạch nghiêm túc nói: “Cháu yêu hòa bình, cháu không giết người.”

“Vậy thì được, cháu cho chú phạm vi đi. Chúng ta tổ chức tìm kiếm.”

Đội trưởng Lý nói xong câu đó, thấy mặt mũi Chu Nam Trạch kỳ dị, không khỏi sinh ra linh cảm xấu.

“Sao thế? Có chuyện gì hả?”

“Chuyện là có thể lão không ở trên hành tinh này đâu ạ.”

Đầu đội trưởng Lý đầu dấu chấm hỏi.

“Không phải chứ, sao lại thế được?”

Chu Nam Trạch kiên nhẫn giải thích: “Chú nghe này, theo góc nhìn khoa học thì có rất nhiều vũ trụ song song được nối với nhau bằng một con đường; theo định nghĩa của pháp thuật, thì có rất nhiều thế giới, giữa các thế giới có khe thời không, dùng pháp thuật sẽ mở được cái khe đó……”

Cậu nói một tràng, đội trưởng Lý nghe mà chóng mặt, liên tục gật đầu.

Gật đầu xong rồi, hắn mới cảm thấy không đúng.

“Vậy cháu dịch chuyển gã đi đâu rồi?”

Chu Nam Trạch xòe tay: “Cháu cũng không biết.”

Đội trưởng Lý chỉ có thể cầu nguyện sau này đừng gặp lại Chu Nam Trạch.

Phải viết báo cáo thế nào đây!

*

Cực khổ lắm mới sửa sang lại hội trường lễ cưới, trấn an khách khứa, khai báo với cảnh sát xong, khi họ về đến nhà đã là đêm khuya.

Chu Nam Trạch nằm liệt trên giường cảm thán: “Sao lễ cưới mà cũng drama thế nhỉ.”

Trạm Mặc bước ra từ nhà tắm, dùng khăn lông lau tóc ướt, ngồi xuống mép giường.

Chu Nam Trạch vươn xúc tu giành lấy khăn trên tay y. “Tớ lau cho.”

Trạm Mặc bật cười: “Có xúc tu ghê nhỉ?”

Từ khi hòa hợp với xúc tu của mình, Chu Tiểu Xúc vô cùng kiêu ngạo.

“Ghê chứ.”

Lau khô tóc xong, hai người nằm trên giường một lát, bỗng Chu Nam Trạch nhớ ra gì đó.

“Chúng mình chưa thề xong nhỉ?”

Trạm Mặc khá tiếc vì chuyện hồi ban ngày: “Ừm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 140: Công chúa có tâm sự

“Nhẫn để đâu thế?”

“Áo khoác.”

Chu Nam Trạch dùng xúc tu lục tung, tìm ra nhẫn, ngồi nghiêm chỉnh giả vờ đoan trang.

“Bây giờ tôi là ngài chủ trì Đại Xúc.”

“Chu Nam Trạch, con có đồng ý kết hôn với Trạm Mặc, dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo đói hay giàu sang……”

Cậu đọc xong, nghiêng người rồi thay đổi vẻ mặt.

“Giờ tớ là chú rể Chu Nam Trạch.”

“Con đồng ý!”

“Tốt, bây giờ tôi là ngài chủ trì Đại Xúc.”

Trạm Mặc bị cậu chọc cho cười rộ lên, chỏ vào lưng cậu một cái.

“Con đồng ý.”

“Tớ chưa nói xong mà, cậu không được giành lời thoại… Á… Ưm.”

Hôn xong, Chu Nam Trạch cười nghệch.

“Bây giờ là trao nhẫn.”

Sau khi đeo nhẫn, hai người tựa vào nhau im lặng một hồi. Từ đầu Chu Nam đã cảm giác được Trạm Mặc hơi sầu, an ủi: “Chuyện hồi ban ngày đã qua rồi, nếu cậu muốn thì làm lại lần nữa.”

Trạm Mặc:!

“Làm lại lần nữa” làm y liên tưởng đến chuyện lúc trước.

“Ý tớ là tổ chức lễ cưới thêm lần nữa.” Chu Nam Trạch giải thích.

“Không cần đâu, tớ chỉ……” Giọng Trạm Mặc ngày càng nhỏ. “Xin lỗi.”

“Xuất thân của tớ gây ra nhiều phiền phức cho mọi người.”

“Tớ cũng đi gây sự nhiều mà, để ý chi chút chuyện này?” Chu Nam Trạch có cảm giác kiêu ngạo kỳ lạ. “Bản thân tớ cũng là một mối phiền, tớ phải cảm ơn cậu không chê ấy chứ.”

Trạm Mặc gục trong lòng cậu cười rầu rĩ.

“Sao mà ghét được……”

Một lòng thích lâu như vậy, sao mà ghét được.

“Lần này vẫn tại tớ.” Trạm Mặc ngẩng đầu nói: “Tớ muốn đền cho cậu.”

Chu Nam Trạch suy nghĩ một lát, thì thầm vào tai Trạm Mặc.

Trạm Mặc trả lời: “Cái đấy không phải đền.”

Chu Nam Trạch đỏ mặt do dự: “Cậu không muốn cũng được……”

“Ý tớ là cậu muốn làm gì tớ cũng được, nên cái đấy không tính là đền đù.”

Chu Nam Trạch nghệch ra một hồi, ráng nín cười.

“Vậy tớ thích gì làm nấy thật đấy.”

(/w\)

Sự thật chứng minh, Trạm Mặc rất thích Chu Nam Trạch thích gì làm nấy với mình.

Vậy nên hồi trước chinh phục, cái Trạm Mặc thích không phải được cậu gọi là Pikachu, mà là thích bị cậu đè xuống đất!

Chu Nam Trạch tin là vậy.

*

Chu Nam Trạch nói không sai, Cao Thiên Duệ đúng là còn sống, nhưng hiện tại gã đang sống trong ác mộng bi thảm.

Sau khi bị cái hang kì lạ kia nuốt, Cao Thiên Duệ đã trải qua một trận trời đất quay cuồng, như bị nhốt trong máy giặt quay 800 vòng. Mở mắt ra là phố xá hoàn toàn xa lạ.

Gã ngồi trên một miếng đá xanh bên đường, nhà cửa xung quanh cổ kính làm gã nghĩ mình bị xuyên vào thành phố trong phim ảnh. Nhìn thì chẳng thấy thiết bị máy quay nào, cũng không có nhân viên làm việc.

Người đi đường trên phố như dệt, toàn là phụ nữ ăn mặc mộc mạc, khí chất không nhu nhược như phụ nữ cổ đại, rất có chất quyền lực, ai cũng nổi bật.

Chẳng lẽ xuyên vào nữ quốc rồi?

Cao Thiên Duệ mừng thầm, bắt đầu tính làm gì để ngủ với một cô gái xinh đẹp.

Ha ha, cảm ơn cái thằng Chu Nam Trạch!

Một người phụ nữ nhanh chóng phát hiện ra gã, tỏ vẻ kinh ngạc.

“Sao lại có đàn ông trên phố thế này?”

À, hóa ra không phải Nữ quốc. Nhưng Cao Thiên Duệ lại mừng thầm nói: Chắc là đàn ông ít, chứ không sao lại chẳng có ai trên phố?

Người vây xem ngày càng đông. Khi Cao Thiên Duệ đang hưởng thụ ánh nhìn của các người đẹp thì nghe thấy các cô châu đầu ghé tai.

“Sao lại thế này, đàn ông nhà ai mà xấu thế, còn chẳng có nam đức.”

“Áo quần lố lăng lên phố, vợ gã nên lị dị quách cho rồi.”

“Đúng là không biết xấu hổ.”

Cao Thiên Duệ:???

Có chuyện gì vậy? Sao nghe từng chữ thì hiểu nhưng gộp lại thì không hiểu gì?

Một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn uy nghiêm nói: “Ta phái người đi báo quan rồi, chút nữa sẽ tới ngay, mọi người tản đi.”

Sau khi Cao Thiên Duệ bị bắt đi đã trải quả 7749 ngày tra hỏi, bị đánh mấy chục roi, cuối cùng bị ép đến thư viện nam đức giáo dục.

Nửa năm sau, Cao Thiên Duệ nhìn ngoài cửa sổ với ánh mắt trống rỗng, kêu rên: “Tôi sai rồi! Tôi không tái phạm nữa!! Tôi không bao giờ lừa bán phụ nữ trẻ con nữa!”

“Cho tôi về đi huhuhu……”

Đương nhiên, ngài Hiền giả không nghe thấy. Dù có nghe, cậu cũng chỉ cười tủm tỉm bảo Cao Thiên Duệ hay thay đổi nhiều hơn — trăm năm, cuối cùng ngài Hiền giả vẫn là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa.

Hơn nữa còn yêu hòa bình.

Tác giả có lời muốn nói: Không sai, Cao Thiên Duệ buôn người mua dâm chuyện xấu nào cũng làm đã bị xuyên vào thế giới nữ quyền… Quá công bằng ha ha ha ha ha ha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.