Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 27



“Mạt Lị, nữ, 28 tuổi, nghề nghiệp hộ sĩ, tốt nghiệp đại học chuyên khoa.”

“Thời thơ ấu bất hạnh là nguyên nhân chính khiến Mạt Lị mắc bệnh. Bước đầu chẩn đoán, Mạt Lị có khuynh hướng phản xã hội, chứng cuồng loạn, chứng cưỡng bách, và có dấu hiệu đa nhân cách. Mạt Lị là nhân cách chủ, biết nhân cách phân liệt tồn tại. Nhưng nhân cách phân liệt không biết nhân cách chủ tồn tại. Theo lời Mạt Lị, cô ấy sắp phân liệt ra nhân cách tên Trà Hoa…”

Mặt sau giấy chẩn bệnh còn còn vài chữ, nhưng bị nhòe mực, khó mà nhìn rõ.

Buông giấy chẩn bệnh, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên: “Người gọi chúng ta tới điều tra là Trà Hoa. Nhưng Mạt Lị nói, Trà Hoa là con gái cô ta. Trà Hoa không ở nhà bởi vì ra ngoài tìm Hồ Điệp. Có thể là…”

Suy nghĩ đổi hướng, Đoạn Dịch nói tiếp: “Mạt Lị là nhân cách chủ, nhân cách chủ tương đối bmiến thái, phản nhân loại, chính cô ta giết Hồ Điệp. Nhưng Trà Hoa mà cô ta phân liệt ra là một nhân cách thiện lương. Cô ấy tìm thám tử, muốn tìm Hồ Điệp, đồng thời vạch trần hành vi phạm tội của Mạt Lị? Như vậy là có thể giải thích, vì sao Trà Hoa không tồn tại. Chỉ là…”

Minh Thiên biết anh nghi hoặc, tiếp lời: “Chỉ là chẳng lẽ hai đứa con còn lại của Mạt Lị, Tiểu Vũ và Tiểu Phong, cũng là nhân cách phụ? Có phải anh muốn hỏi cái này.”

“Ừ. Rất kỳ quái.” Đoạn Dịch thắc mắc, “Chẳng lẽ giả thiết tại phó bản này là, chúng ta là sự tồn tại trên giả thuyết? Mạt Lị là nhân cách chủ, biết những nhân cách khác tồn tại. Phân liệt ra nhiều nhóm nhân cách, ví dụ như người chồng Hán Vân, con gái Tiểu Vũ… Bọn họ không biết những nhân cách khác tồn tại, nên bọn họ mới không để ý Hồ Điệp, Tiểu Phong và Trà Hoa.”

“Điều này không phù hợp lẽ thường.” Minh Thiên nói.

Đoạn Dịch hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào?”

“Nếu không gian này là thế giới trong tâm trí Mạt Lị, tất cả mọi người đều là nhân cách phụ, vẫn có thứ không thể giải thích. Nhân cách chủ và nhân cách phụ có sự sai biệt quá lớn, bao gồm giới tính, tính cách, tuổi, bối cảnh sinh hoạt. Nhưng xét đến cùng, những người này không thực sự tồn tại, bọn họ cần hấp thu tri thức, chứ không thể sinh ra từ hư vô.”

Minh Thiên chỉ thư phòng, “Tủ sách trong phòng em đã xem qua, vô cùng chuyên về kiến trúc, một phần sách báo trong đó là chủ đề toán học mô hình, có rất nhiều tri thức cao cấp. Trong giấy chẩn bệnh ghi rằng, Mạt Lị tốt nghiệp đại học chuyên khoa, hướng học hẳn là hộ lý. Em không nghĩ cô ấy sẽ học các tri thức toán học cao thâm như vậy, cũng không hiểu rõ kiến trúc đến vậy.”

“Trong giấy chẩn bệnh viết cô ấy có dấu hiệu “sắp” xảy ra tình huống phân liệt nhân cách. Vậy thì Hán Vân không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn chiếm cứ thân thể này và học hỏi tri thức tương ứng.”

Ý của Minh Thiên, Đoạn Dịch đã hiểu.

Mạt Lị đúng là có thể phân liệt ra một nhân cách, người này cách sẽ cho rằng mình là kiến trúc sư, giới tính nam, điều này không thành vấn đề. Vấn đề là người này không thể nào có kiến thức chuyên sâu về kiến trúc.

Đặc biệt là khi giấy chẩn bệnh viết rằng, bệnh trạng của Mạt Lị chỉ sắp xuất hiện.

Như vậy dù cô ta xuất hiện tình huống phân liệt ra nhiều nhân cách, Hán Vân vẫn luôn sử dụng thân thể này học tập, thì trong thời gian ngắn hắn không có khả năng học được những tri thức cao cấp đến mức cần nhiều năm để trau dồi.

Cũng bởi vậy, nếu phó bản là thế giới trong đầu Mạt Lị não, trí nhớ của cô ta không thể nào đỉnh tới mức lưu trữ nhiều sách vở chuyên sâu như thế. Bởi vì dựa vào manh mối trước mắt, cô ta không có điều kiện để hấp thu nhiều tri thức.

“Cho nên thế giới này vẫn là chân thật. Trà Hoa là nhân cách khác của Mạt Lị. Chỉ thế mà thôi.”

Đoạn Dịch đồng ý với phân tích của Minh Thiên, anh tạm thời không nghĩ nữa, cùng Minh Thiên lục tìm tiếp phòng khách.

Bọn họ đã đập phá hết tất cả đồ đạc đáng nghi, nhưng không thể tìm thêm manh mối có giá trị.

Cuối cùng Minh Thiên cầm bút gợi ý manh mối, đi vòng quanh phòng khách theo phạm vi sử dụng được.

Phần giới thiệu bút đã ghi mô tả chi tiết rằng, loại bút này có phạm vi hoạt động là 10m, vừa đủ bao trùm phòng khách.

Nhưng thật đáng tiếc, không có bất cứ lời nhắc nhở nào vang lên.

Nghĩa là, manh mối trong phạm vi phòng khách đã được tất cả người chơi xem qua.

Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, Đoạn Dịch không tính đi, nhưng anh muốn đến phòng sách nhìn xem.

Đứng lên đang tính đi về hướng thư phòng, dư quang bỗng thấy một mảnh màu đỏ. Bước chân dừng lại, Đoạn Dịch nhíu mày nhìn kỹ Minh Thiên, bất ngờ phát hiện toàn bộ phần vai trái của hắn thấm đẫm máu.

“Vết thương nghiêm trọng quá vậy? Sao cậu nói là vết thương nhẹ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 291: Cửu Dương Tỏa Thiên Công (2)

Đoạn Dịch không rảnh lo tìm manh mối, kéo cổ tay phải Minh Thiên, đi thẳng về phòng số 2.

Hai người một đường băng qua phòng ăn, phòng bếp, tới khu vực phòng ngủ của người chơi.

Vừa bước chân vào hành lang, Đoạn Dịch chú ý đa số cửa phòng đều khép hờ. Hiển nhiên rất nhiều người đều nghe thấy động tĩnh từ phòng khách, chỉ là xuất phát từ sợ hãi nguy hiểm, không có ai thật sự đến phòng khách xem xét tình huống.

Lúc này, mắt thấy Minh Thiên và Đoạn Dịch bị thương trở về, những người này mới nối đuôi ra khỏi phòng, liên miệng dò hỏi bọn họ đã gặp chuyện gì.

Đoạn Dịch tính nói hết, nhưng sắp nói đến manh mối giấy chẩn bệnh, tay anh bỗng bị Minh Thiên nhéo nhẹ. Nhận được ám chỉ, Đoạn Dịch tạm thời dừng câu chuyện, chỉ nói: “Đại khái là thế. Thật sự không ngờ Mạt Lị sẽ giết con gái.”

“Cho nên… thật ra Hồ Điệp bị cô ta giế,t chết?” Người mở miệng là Bành Trình, hắn gãi đầu, “Ôi trời, tôi không biết hai người ở phòng khách gặp nguy hiểm. Bằng không tôi liền tới giúp hai người. Tôi ngủ như chết, lúc rời giường thì tiếng leng keng dần biến mất, tôi còn tưởng mình mơ thấy ác mộng. Cho nên tôi chỉ hé cửa nhìn thoáng qua, chưa kịp chạy tới.”

“Không có việc gì. Vũ lực của Mạt Lị vũ cao hơn Sở Thanh một chút, nhưng vẫn có thể chống lại. Minh Thiên bị thương khá nghiêm trọng, tôi đi trước giúp cậu ấy.” Nói xong lời này, Đoạn Dịch lôi Minh Thiên vào phòng, số 1 Ổ Quân Lan bỗng gọi anh lại “Cái kia ——”

“Chuyện gì?” Đoạn Dịch quay đầu, thấy cô đang từ cuối hành lang đi tới.

“Tốt xấu gì tôi cũng từng học y. Tôi muốn hỏi là, hai anh có cần tôi giúp gì không?” Ổ Quân Lan thần sắc có chút lo lắng.

“Tôi vẫn ổn. Cơ mà Minh Thiên hơi nghiêm trọng. Tôi giúp cậu ta băng bó là được.”

Đoạn Dịch nói xong liền kéo Minh Thiên đi mất.

Minh Thiên suy tư nhìn thoáng qua hướng Ổ Quân Lan đi tới, mới đi theo Đoạn Dịch đến phòng số 2.

10 phút sau, trong phòng số 2.

Minh Thiên trần trụi nửa thân ngồi trên sô pha, vai trái có một vết dao cứa rất sâu, là do sống dao phay đè nặng xuống vai, nếu dùng lực thêm chút nữa sẽ lộ xương cốt.

Thấy rõ tình trạng vết thương, mí mắt Đoạn Dịch nhảy vài cái.

Mở hòm thuốc, cẩn thận dùng povidone tiêu độc, lại bôi thuốc cầm máu, Đoạn Dịch bắt đầu băng bó cho hắn.

Thấy mày hắn nhăn lại, Đoạn Dịch hỏi: “Sao không rên tiếng nào vậy? Sớm biết cậu bị thương nặng thế này, tôi đã không rủ cậu đi tìm bằng chứng.”

“Không sao.” Nhìn biểu tình Đoạn Dịch, Minh Thiên cười cười, “Không đau đến mức anh nghĩ đâu.”

“Đừng cậy mạnh. Đau thì kêu. Tôi sẽ không cười cậu.” Đoạn Dịch nhìn chằm chằm hắn dặn dò, “Mấy ngày nay đừng đụng vào nước. Nếu muốn tắm rửa gì đó, nói tôi giúp cậu.”

Độ cung khóe miệng Minh Thiên cao hơn. Nhìn chằm chằm Đoạn Dịch, hắn cười nói: “Được.”

Đoạn Dịch thấy cách hắn cười cứ gay gay, lập tức nhíu mày giải thích. “Đừng có nghe đồn đãi vớ vẩn. Mấy cái vụ yêu đương nhăn nhít, tôi chả biết bị lan truyền kiểu gì mà thành ra như thế… kiểu đó đó. Tôi không hề. Tôi là trai thẳng.”

“Dạ.” Minh Thiên thành khẩn gật đầu, nhưng chả biết có nghe lọt lời Đoạn Dịch nói hay không.

Đoạn Dịch bị hắn nhìn đến mức biệt nữu, vội lái sang chuyện khác. “Vừa rồi vì sao không cho tôi nói vụ giấy chẩn bệnh? Cậu có tính toán gì à?”

“Cũng không có gì đặc biệt.” Minh Thiên nhàn nhạt nói, “Anh xông lên phía trước mạo hiểm sinh mệnh đấu tranh anh dũng, bọn họ núp ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng, đơn giản là em ngứa mắt.”

Đoạn Dịch nghe lời này thì cười. “Giận dỗi? Lòng dạ hẹp hòi thế. Nhưng về sau thể nào cũng phải nói với họ. Nếu tôi không nói việc Mạt Lị tâm thần phân liệt thì khó thảo luận với mọi người lắm.”

“Cái này em biết. Em là… ừm, lòng dạ em hẹp hòi, em không muốn để bọn họ biết chuyện nhanh như vậy.” Minh Thiên thẳng thắn mà trả lời.

Nghe thế, Đoạn Dịch bật cười.

Có tính cách, đôi khi giận dỗi cáu kỉnh sẽ tỏ thái độ khó ở…

Minh Thiên như vậy, ngược lại làm Đoạn Dịch cảm thấy chân thật hơn.

Làm Đoạn Dịch cảm thấy hắn trông thân thiết hơn, chứ không phải cách mình một màn sương mù mịt.

Minh Thiên quay đầu, trong bầu không khí đầy mùi thuốc khử trùng gay mũi, bốn mắt nhìn nhau với Đoạn Dịch.

Sau một lúc lâu, hắn hỏi: “Anh Tiểu Dịch, vì sao anh nguyện ý xông pha phía trước?”

Đoạn Dịch vô cùng tự nhiên trả lời: “Không thể nào tất cả mọi người đều núp phía sau ngồi mát ăn bát vàng, kiểu gì cũng phải có người mạo hiểm. Đương nhiên tôi biết, nếu tôi không dám lên, rồi sẽ có những người khác vì dụ,c vọng cầu sinh mà vọt lên phía trước. Nhưng nếu tôi cứ ngồi ngu một chỗ, thế thì quá bị động, dựa mãi vào người khác chả đáng tin được bao nhiêu đúng không? Ký thác hy vọng trên người người khác, đối với tôi không khác gì ngồi chờ chết. Theo ý tôi ấy, làm người thì nên chủ động, mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nói xong đoạn dài, Đoạn Dịch thắt nút băng gạc, xem như đã băng bó tốt cho vết thương trên vai Minh Thiên.

Anh liên tưởng đến cái gì, tiện tay kéo ống quần của hắn. “Lúc ấy cậu quỳ một gối trên mặt đất, đầu gối nhất định cũng bị thương, để tôi xem.”

Nhưng ống quần Minh Thiên đang mặc bó quá, Đoạn Dịch rất khó để xắn ống quần của hắn lên trên đầu gối.

Ngẩng đầu, Đoạn Dịch vừa há mồm muốn nói gì, Minh Thiên nhìn vào mắt anh, khóe miệng vểnh lên: “Anh Tiểu Dịch muốn cởi quầ,n em à?”

Đoạn Dịch buồn cười.

Anh lấy một điếu thuốc ra, suy xét đến việc đây là phòng Minh Thiên, ảnh hưởng không tốt cho giấc ngủ của hắn, vì thế không đốt lửa, mà chỉ cắn trong miệng cho đỡ nghiện. Răng nanh in lên điếu thuốc một dấu răng, anh đứng dậy ngồi vào chỗ đối diện Minh Thiên, dáng ngồi rất là tùy ý. Anh vỗ vỗ tay vịn ghế sô pha, mở miệng nói: “Trò chuyện chút đi, cậu nghe được mấy tin đồn nhảm nhí về đức hạnh của tôi như thế nào, hửm?”

“Đại khái là…” Minh Thiên suy nghĩ tìm từ trong chốc lát, nói, “Ba ngày đổi một bạn trai, bạn giường vô số, đặc biệt mê đắm mấy cậu trai trẻ diện mạo thanh tú đơn thuần thành thật, ví dụ như Trâu Bình.”

Đoạn Dịch: “…”

Thái dương Đoạn Dịch giần giật đau nhói, anh cắn răng thật mạnh, cuối cùng nhả ra một tiếng thở dài giữa kẽ răng. “Nhiều năm như vậy kiếm không nổi một cô bạn gái, quả nhiên là có nguyên nhân.”

Nhìn chằm chằm hai mắt Đoạn Dịch, Minh Thiên dùng ngôn ngữ tùy ý hỏi anh: “Những lời đồn đó truyền đi như thế nào?”

Đoạn Dịch tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. “Tắm rửa đi ngủ. Lần sau kể cho cậu nghe.”

·

Đêm nay, Đoạn Dịch đỡ Minh Thiên đi rửa mặt, sau đó tự tắm rửa lần nữa. Tẩy hết một thân đầy mùi máu tươi, phun chút povidone vào chỗ đầu gối bị trầy da, anh chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này trời đã tối đêm, Đoạn Dịch là lập trình viên, lẽ ra có thói quen thức đêm.

Nhưng hồi xưa đều nhờ cà phê và thuốc lá nicotin để lên tinh thần. Cả hôm nay anh chưa hút điếu nào, mà chỗ này thì không có cà phê để uống, cho nên hiện tại anh đang rơi vào trạng thái cực độ buồn ngủ.

Mở tủ quần áo, Đoạn Dịch ôm giường đệm ra ngoài, Minh Thiên lại gọi anh: “Anh Tiểu Dịch, giường rộng lắm, anh lên đây ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm, đêm nay đừng lăn lộn nữa. Nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt, tinh thần no đủ, chúng ta tranh thủ sáng mai vượt ải.”

“Tôi…”

Đoạn Dịch mới vừa há mồm đã bị Minh Thiên ngắt lời. “Không phải anh nói tính hướng của mình bình thường à. Em không ngại đâu.”

Ờ, thanh niên hoa dung nguyệt mạo trẻ hơn mình nhiều tuổi chủ động nói không ngại…

Ủa có gì mà ngại?

Đoạn Dịch gật đầu, đẩy mớ chăn bông đã kéo ra một nửa về tủ, đi đến cạnh giường, leo lên, nằm bên cạnh Minh Thiên cố ý chừa hẳn một nửa giường.

Anh thật sự quá mệt nhọc, vừa nhắm mắt lại chưa tới ba giây, liền mất ý thức chìm vào giấc ngủ.

Đèn đầu giường tỏa một vòng sáng mờ nhạt, rơi rải rác lên mặt Đoạn Dịch. Người ấy đang nằm, vốn nên chịu sức hút của Trái Đất mà mềm xuống, nhưng ngũ quan của anh vẫn lập thể như cũ, có loại mỹ cảm được trời ưu ái, đường nét hiện giữa bóng đêm càng thêm rõ ràng.

Cứ thế, lẳng lặng ngắm Đoạn Dịch hồi lâu, Minh Thiên mới giơ tay tắt đèn đầu giường, trong không gian đen nhánh mở miệng thủ thỉ: “Anh Tiểu Dịch, ngủ ngon.”

·

Đoạn Dịch không ngờ, anh ngủ một giấc thẳng đến sáng.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ bị tiếng đập cửa gọi tỉnh.

Đứng dậy cầm thiết bị xem đồng hồ, Đoạn Dịch phát hiện đã 8 rưỡi sáng, đã quá giờ mọi người cùng nhau tụ họp ăn sáng. Anh nhanh nhẹn xuống giường chạy đi mở cửa, người gõ cửa là Ổ Quân Lan.

Thấy Đoạn Dịch vừa rời giường cùng Minh Thiên ở phía sau, Ổ Quân Lan chớp mắt vài cái, sau đó nói: “Tốt lắm. Các anh vẫn ổn. Bữa sáng không thấy hai người tới, chúng tôi suýt chút nữa đã tưởng tối hôm qua hai anh lại xảy ra chuyện.”

“Xin lỗi, dậy trễ. Tôi rửa mặt xong sẽ qua đi tìm mọi người.” Đoạn Dịch nói.

“Được.” Ổ Quân Lan nói, “Tiện thể nói với anh một chuyện. Sáng nay tôi và Bành Trình tranh thủ trước khi Mạt Lị rời giường, tới thư phòng tìm tòi một phen. Tôi dùng bút gợi ý manh mối nhưng không tìm được thêm manh mối bị che giấu. Có lẽ tất cả manh mối đều đã bị chúng ta tìm được. Cơ mà cốt truyện đầu đuôi thế nào vẫn chưa rõ.”

“Tôi biết rồi. Cảm ơn.” Khép cửa lại, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên, “Trên vai cậu có vết thương, hôm nay đừng tắm nhé?”

“Vâng. Không cần. Anh giúp em tắm phí thời gian lắm. Buổi tối rồi nói sau.” Minh Thiên cầm thiết bị lên, “Anh đi tắm đi, em kiểm tra thân phận. Tối hôm qua loạn quá chưa kịp làm. Đúng rồi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tối hôm qua hệ thống không thông báo gì, là đêm Bình An.” Minh Thiên ngáp một cái, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ tỉnh, nói nốt, “Có phải thủ vệ tự bảo vệ bản thân không nhỉ?”

Cái gì đêm Bình An?

Minh Thiên lộ đuôi?

Đoạn Dịch rùng mình trong lòng.

Tối hôm qua không phải đêm Bình An. Có số 4 vào tù. Chẳng qua cô không bị người sói xử lý, mà là bị Đoạn Dịch hạ độc.

Theo góc nhìn Minh Thiên, hắn có ra tay nhưng người nọ không chết, nên mới tưởng là đêm Bình An. Phỏng chừng tối hôm qua cùng Mạt Lị ác chiến một hồi, thế nên Minh Thiên nhất thời sơ sẩy, quên mất vụ số 4 vào tù.

Minh Thiên là sói, chuyện này từ hôm qua Đoạn Dịch đã biết.

Việc hắn lỡ miệng xem như là bằng chứng xác nhận.

Đoạn Dịch tỉnh queo nói lời khách sáo: “Sao cậu biết thủ vệ tự vệ? Ai tự thú chức năng với cậu, nói gì cậu cũng tin?”

“Thủ vệ không phải số 1 Ổ Quân Lan sao?” Vai trái Minh Thiên còn hơi đau, bèn dùng tay phải cài cúc áo sơ mi. Động tác thuần thục tự nhiên, mắt vẫn nhìn Đoạn Dịch, “Cô ấy là thủ vệ. Tối hôm qua tự bảo vệ mình nhỉ?”

Đoạn Dịch khoanh tay trước ngực. “Cho nên cậu đang tự thú luôn nhỉ. Chứ không cậu sao biết sói cắn vào ai? Sao cậu không đoán thủ vệ đã bảo vệ cậu, hả nhà tiên tri?”

Minh Thiên sửng sốt một chút, im lặng không nói.

Đoạn Dịch nói tiếp: “Còn nữa, cậu quên số 4 vào tù. Vì theo góc nhìn của cậu, không tồn tại khả năng số 4 bị sói xử. Tối hôm qua cậu xuống tay với số 1 Ổ Quân Lan, thấy cô còn sống, cho nên cảm thấy cô ấy tự bảo vệ mình.”

Thật lâu sau, Minh Thiên gục đầu xuống, thở phào một hơi. “Vâng. Là em sơ sót. Cơ mà em cũng đoán đúng rồi.”

“Tối hôm qua lúc em đi tìm anh, anh cố tình tránh em. Lúc ấy người nói chuyện trong phòng anh là Ổ Quân Lan. Dựa vào hiểu biết của em đối với anh, anh sẽ nói cô ấy tự bảo vệ mình, chứ đừng bảo vệ anh. Còn thân phận của anh… Tối hôm qua trước khi kết thúc bỏ phiếu anh cố tình bẫy sói, phi thường xuất sắc, đồng đội số 4 của em bị lừa ngọt xớt. Cho nên anh Tiểu Dịch à… anh là phù thủy.”

Nói xong lời này, Minh Thiên đi đến phòng tắm đánh răng, biểu tình rất thờ ơ bình thản.

Đoạn Dịch có chút bất đắc dĩ, sau một lúc lâu đành theo vào, đứng bên cạnh hắn. “Không sợ vào tù?”

Minh Thiên liếc Đoạn Dịch qua gương, cười khẽ. “Không sợ, em tin anh sẽ cứu em.”

Minh Thiên dùng khăn lông lau mặt, rồi đi ra ngoài hành lang.

Đoạn Dịch nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, chộp hai túi bánh nén khô, theo đuôi hắn.

Một đường đi theo Minh Thiên vào nhà ăn, Đoạn Dịch phát hiện những người chơi khác đã tập trung ở chỗ này.

Đoạn Dịch thấy Minh Thiên đến trước mặt nam sinh cao trung số 8 Tra Tùng Phi, cúi xuống nói vài cậu bên tai cậu ta.

Tra Tùng Phi lập tức cầm thiết bị của mình lên, thao tác cực nhanh.

Đoạn Dịch lập tức phản ứng lại. Nhưng anh không kịp ngăn cản sự tình phát sinh.

Liền sau đó, hệ thống phát thông báo: “Người chơi số 8 sử dụng kỹ năng Vua Sói Trắng lên người chơi số 1. Xin mời số 1 và số 8 trong vòng 10 phút vào phòng giam.”

Số 1 Ổ Quân Lan sững sờ nhìn về phía Đoạn Dịch, biểu tình lo lắng lẫn sầu lo.

Đoạn Dịch nhìn cô lắc đầu, lại nhìn Minh Thiên.

“Làm gì vậy? Cậu có làm thế cũng vô nghĩa. Tôi biết, cậu muốn diệt sạch chức năng, loại bỏ thủ vệ Ổ Quân Lan, hiện tại trên sân chỉ còn tôi là nữ vu còn sống. Nhưng số 4, 6, 8 là ba sói đúng chứ? Bọn họ đều đã vào tù, người sói chỉ còn mỗi mình cậu.”

Hơi nheo mắt, Đoạn Dịch nói: “Tối hôm qua cậu đã xử số 1, hôm nay đã hết cơ hội cắn người. Với số phiếu còn lại của phe tốt, cùng nhau loại bỏ cậu, người tốt liền giành chiến thắng.”

Người sói giết người, nhà tiên tri kiểm tra chức năng, đều cần sử dụng trước 9 giờ tối – thời gian bỏ phiếu bắt đầu.

Minh Thiên tối hôm qua đã cắn Ổ Quân Lan, không thể sử dụng kỹ năng trước 9 giờ tối nữa.

Nhưng người tốt có thể bỏ phiếu loại bỏ Minh Thiên trong khung giờ từ 9 giờ tối đến 10 giờ tối.

Người tốt định sẽ thắng rồi.

Một khi đã như vậy, Minh Thiên bảo số 8 Vua Sói Trắng tự bạo kéo số 1 đi để làm gì?

Bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, tim Đoạn Dịch đập nhanh hơn một nhịp.

Minh Thiên mở miệng. “Nếu…”

Âm cuối kéo dài, hơi cao, thanh tuyến vô cùng kỳ dị.

Đón nhận ánh mắt của Đoạn Dịch, Minh Thiên nói, “Nếu em không vô ý lộ đuôi. Và, nếu em… chưa cắn ai thì sao?”

Đoạn Dịch phản ứng lại, răng hàm nghiến chặt, khóe miệng nhả ra một chữ: “Giỏi.”

“Anh Tiểu Dịch, anh thua rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.