Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 37



Nhà của bà lão nằm sâu bên trong con hẻm nhỏ.

Nơi này có rất nhiều nhà 2 tầng, chân bà không tiện nên ở lầu dưới, lầu trên thì cho người khác thuê.

Có người đồn rằng căn nhà này bị nguyền rủa. Bà lão nói: “Trên lầu có bốn phòng, vốn là của bốn cô gái, một người đã tự sát vào mấy năm trước, một người bị nhiễm bệnh đường tìn,h dục nên chết trong năm nay, bây giờ ngay cả Mary và Anne cũng…”

Đoạn Dịch trấn an bà vài câu, sau đó thử hỏi: “Bọn con có thể lên trên xem thử được không?”

Bà lão cười nói: “Các con cứ tự nhiên. Hôm nay đẹp trời, ta đi lấy cái chăn đem ra phơi một lát, để buổi tối các con có cái để đắp.”

Ổ Quân Lan nghe xong có chút không đành lòng, dù sao 9 giờ tối bọn họ phải trở về, đành phải cô phụ ý tốt của bà lão. Cô bước tới nắm lấy tay bà lão. “Không cần phơi chăn đâu ạ, không cần lo cho mấy người bọn con. Hay là bà dạy con nấu ăn đi. Con có chút tiền, chúng ta có thể đi mua nguyên liệu.”

Đưa mắt ra hiệu cho Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan khuyên bà lão cùng ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

Vậy nên trong nhà chỉ còn lại ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên và Tra Tùng Phi ở lại thăm dò.

Trước tiên ba người đi lên lầu, căn phòng của hai người vừa mất đã bị khóa. Theo lời bà lão nói, một người tự sát, một người bị nhiễm bệnh đường tìn,h dục, nên không ai muốn thuê ở đây. Còn hai căn phòng không bị khóa là của Mary và Anne.

Ba người lần lượt đi vào hai căn phòng để tra xét, tuy Tra Tùng Phi nói rất ít, nhưng lúc tìm kiếm lại rất tích cực. Cậu ta là người đầu tiên tìm được ảnh chụp của Mary cùng một người đàn ông, sau đó tìm được ảnh chụp chung của Anne cùng một người đàn ông trong phòng cô ta.

Bên dưới hai tấm ảnh chụp đều có chữ “TK”.

“TK?” Đoạn Dịch phản ứng lại, “Người phụ nữ bị nhầm là hung thủ tên Nicole, chồng của cô ta tên Tom Hansen nhỉ? Vậy chắc là người đàn ông này. Ông ta đều rất thân thiết với hai người Anne và Mary.”

“Đúng vậy. Điều này hợp lý. Bình thường khách làng chơi sẽ không chụp ảnh kiểu này với gái điếm. Mà nếu đã có ảnh như thế này rồi, chứng tỏ quan hệ giữa ông ta và các cô ấy rất thân mật, có thể xem như tình nhân rồi.”

Minh Thiên nói, “Cảnh sát đã đoán đúng động cơ giết người của Nicole. Nếu chỉ do chồng chơi gái thì có vẻ không đủ để khiến cô ta giết người. Sở dĩ cô ta giết nhiều gái điếm như vậy là vì quan hệ giữa chồng cô ta và mấy cô gái đã trên mức bình thường.”

“Nếu vậy thì người cô ta nên giết nhất phải là chồng mình chứ không phải mấy cô gái điếm.” Đoạn Dịch lắc đầu, lại nói, “Xem ra hiện tại chưa chắc cô ta là hung thủ.”

Họ lục tìm hai căn phòng này khoảng hai tiếng.

Họ tìm được một lượng lớn thư qua lại của Tom và hai cô gái, nội dung của bức thư cực kỳ buồn nôn. Hơn nữa từ những câu chữ cho biết, Tom không tính là dư dả. Ông ta là một họa sĩ, sở dĩ ông ta có thể ngủ với nhiều gái điếm như vậy, không phải vì ông ta chịu tiêu tiền cho mấy cô, mà là ông ta rất biết nói lời ngon ngọt, có thể dỗ các cô gái điếm vui vẻ.

Nhìn vào hầu hết các bức thư, đôi khi ông ta còn muốn mấy cô gái điếm tiếp tế cho mình.

Trong đó có một bức thư Anne hồi âm chứa manh mối: “Dear my Hanson, nghe nói cha anh bị bệnh nặng, em và Mary đều rất lo lắng. Gần đây trông anh rất tiều tụy, thời gian tới đây cũng ít đi. Em có hơi nhớ anh, cũng lo lắng cho anh. Em và Mary gom được ít tiền, nếu rảnh thì anh có thể tới đây lấy. Chúc cha anh sớm ngày khỏe lại!”

Xem bức thư này, Đoạn Dịch không khỏi cảm khái: “Vậy là có thể loại trừ hiềm nghi của Tom. Cảnh sát loại trừ ông ta, chủ yếu là vì ông ta không biết dùng súng. Hiện tại chúng ta biết thêm ông ta không có thù hận với gái điếm. Ông ta thích ngủ với các cô ấy, còn muốn dựa vào sự giúp đỡ của các cô ấy. Ông ta có được tiền và sắc từ trên người các cô ấy. Không có lý do gì để ông ta giết người cả.”

Minh Thiên gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng chúng ta nên hỏi thăm xem ông ta đang ở đâu. Chúng ta cũng cần kiểm tra chỗ ở của ông ta.”

Một lát sau, bên dưới lầu vang tiếng động, Ổ Quân Lan và bà lão đã trở lại.

Trên lầu không còn manh mối gì nữa, ba người liền xuống lầu tới phòng bếp.

Trong phòng bếp, bà lão dạy Ổ Quân Lan nấu cơm, ba người còn lại làm trợ thủ. Rất nhanh đã nấu xong cơm trưa, năm người quây quần bên nhau ăn cơm. Trong lúc ăn Đoạn Dịch dỗ bà đến vui vẻ, khiến bà không nhịn được mà liên tục cảm thán, đã lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy, hy vọng về sau mọi người có thể thường xuyên tới chơi cùng bà.

Đoạn Dịch nghe xong, phản ứng đầu tiên là chua xót, bà lão sống một mình đúng là không dễ dàng gì.

Nhưng phản ứng thứ hai của anh là hơi hoảng hốt… Ai mà biết mấy NPC trong phó bản có năng lực đặc biệt gì, tỷ như Mạt Lị thoạt nhìn yếu đuối, sức lực lại cực kì lớn. Lỡ mà bà thật sự muốn giữ mọi người ở lại, biết đâu sẽ làm gì đó để nhốt mọi người.

Vậy nên Đoạn Dịch bớt quan tâm lại, bắt đầu im lặng ăn cơm.

Sau khi ăn xong, bốn người chơi giúp thu dọn chén đũa, trong lúc đó Đoạn Dịch hỏi bà lão có biết Nicole sống ở đâu không. Bà lão viết địa chỉ đưa cho Đoạn Dịch, sau đấy vì đã mệt nên bà về phòng nghỉ ngơi.

Mọi người thương lượng, trước tiên cứ tìm tòi ở tầng trệt này một chút, rồi đi xung quanh hỏi thăm tình huống, một tiếng sau xuất phát tới nhà của người được cho là hung thủ Nicole coi sao.

Lấy khăn lau một lượt chiếc bàn cũ kĩ, Đoạn Dịch tìm hộp công cụ tới.

Chân bàn ăn bị thiếu một góc, cứ lắc qua lắc lại, nên Đoạn Dịch tước một khối gỗ nhỏ, sửa lại chân bàn giúp bà lão, xem như là chút bồi thường vì đã lừa bà lão.

Tham Khảo Thêm:  Chương 153: 153: Nhan Nhã Tịnh Em Dám Đi Xem Mắt Ư

Trong lúc ba người khác đang tìm tòi quanh phòng khách, Đoạn Dịch hoàn thành công việc, đang chuẩn bị tham gia công tác thăm dò thì được Minh Thiên đưa cho một ly nước.

“Cảm ơn.” Đoạn Dịch nhận nước uống một ngụm, “Đúng rồi, lúc sáng cậu tìm mấy người xung quanh để nói chuyện có thu hoạch gì không?”

“Không có.” Minh Thiên lắc đầu, “Người em hỏi luôn thổi phồng rằng mấy cô gái ở đây rất tốt.”

Ổ Quân Lan bên cạnh nghe xong, phụ họa nói: “Bên chỗ tôi cũng vậy. Tôi thấy hắn ta nói linh tinh lắm.”

Thấy Đoạn Dịch uống nước xong, Minh Thiên nhận lấy cái ly từ tay anh rồi vào phòng bếp. “Tóm lại chúng ta cứ tới chỗ Nicole thử xem. Nếu không có thêm manh mối gì, chúng ta cho mấy tên lang thang chút tiền, để xem bọn họ có mở miệng không.”

40 phút sau, phòng khách, phòng bếp, phòng để đồ nhà bà lão đều bị bốn người tìm qua một lượt, không tìm được thêm manh mối nào có giá trị. Lúc bốn người chuẩn bị rời đi, cách đó không xa đột nhiên có một tiếng súng vang lên.

Anh và Minh Thiên liếc nhìn nhau. Đoạn Dịch lạnh mặt, dặn Ổ Quân Lan và Tra Tùng Phi: “Trước tiên hai người cứ trốn ở đây, hành động tùy theo hoàn cảnh.”

Nói xong, anh và Minh Thiên cùng nhau ra khỏi nhà, xuyên qua con hẻm nhỏ chật chội dơ bẩn, chạy tới chỗ tiếng súng vang lên.

Nào biết vừa mới chạy ra ngoài được mấy bước, một tiếng “Bằng” vang lên, là âm thanh viên đạn xuyên không khí bay tới. Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Đoạn Dịch bị Minh Thiên đẩy ngã, vành tai anh nhói lên hơi xót, là viên đạn vừa xẹt qua tai anh.

“Tôi đệt.” Đoạn Dịch không nhịn được mắng một câu, nhanh chóng giương mắt nhìn thoáng qua phương hướng viên đạn bay, tiện đà chộp lấy cánh tay Minh Thiên, chạy như điên về phía viên đạn được bắn ra.

Trong quá trình đó có thêm ba phát đạn bắn tới, nhiều lần xẹt qua gót chân hai người, trong nháy mắt, người nổ súng tạm dừng để áng chừng được tốc độ của hai người, rồi nhắm thẳng vào mặt Đoạn Dịch.

Gần như trong một phần vạn giây, Minh Thiên kịp mở dù đen.

Dù đen bung ra như hắc thiên sứ giang cánh, che kín Đoạn Dịch, để anh không chịu bất cứ thương tổn nào.

Mà trên tầng ba trong dãy nhà cách đó trăm mét, bóng đen trước cửa sổ chợt lóe, tay súng biến mất không tung tích.

Lúc Đoạn Dịch và Minh Thiên đuổi tới căn nhà kia, chỗ cửa đã có vài cô gái điếm tụ tập, hiển nhiên là các cô cũng bị tiếng súng hấp dẫn tới, lúc này đang tụ lại xôn xao thảo luận xem đã xảy ra chuyện gì.

Tiến lên một bước, Đoạn Dịch định hỏi các cô có thấy người nào vừa chạy xuống từ tầng 3 không. Nhưng lời còn chưa kịp nói ra miệng, trên tầng 3 truyền đến một tiếng hét sợ hãi. “Bảo Lâm! Bảo Lâm bị giết rồi! Chúa ơi! Có ai không!”

Nhóm kỹ nữ tụ tập dưới lầu lập tức hoảng hốt, chen nhau chạy lên lầu 3.

Đoạn Dịch không vội lên lầu ngay, anh đang quan sát các cô.

Nếu không ngoài dự đoán, thì hung thủ đang trà trộn trong nhóm người này.

Tầng ba của tòa nhà này có hơn chục căn phòng, bên trong ít nhiều phải có hơn mười mấy cô gái điếm đang ở.

Nếu hung thủ là một người trong số các cô, vậy thì cách thức ra tay của cô ta đã rất rõ ràng: Trong một căn phòng nào đó trên lầu 3 bắn chết Bảo Lâm, đến cạnh cửa sổ quan sát thấy Đoạn Dịch và Minh Thiên đang chạy tới, vậy nên nổ súng tấn công bọn họ. Nhưng tập kích không thành, mắt thấy các cô gái khác đã tụ tập lại, để tránh bị bại lộ, cô ta đành thu tay, sau đó trà trộn vào trong đám người, giả bộ vô tội làm quần chúng vây xem.

Đoạn Dịch nhịn không được mở miệng: “Đáng tiếc không thể làm kiểm tra phản ứng khói thuốc súng. Nếu không chỉ cần kiểm tra từng người một trong đám người này, hơn phân nửa là có thể trực tiếp tìm ra hung thủ. Chỉ là có một vấn đề tôi không hiểu lắm…”

Nhìn sang Minh Thiên, Đoạn Dịch hỏi: “Độ khó của phó bản tăng lên, nguy hiểm chết người cũng tăng mạnh, điều này tôi có thể hiểu được. Nhưng điều kiện tử vong cần được kích hoạt nhỉ. Lúc đó chúng ta đã làm gì đâu mà tay súng lại muốn bắn chết chúng ta? Tay súng chính là Jack Đồ Tể mà chúng ta đang tìm?”

Minh Thiên ngẩng đầu nhìn về phía lầu 3, nhìn chằm chằm ô cửa sổ vừa rồi tay súng bắn tỉa ở đó, hắn nói: “Phỏng đoán của anh rất hợp lý. Tay súng nhất định là gái điếm. Sau khi bắn chết Bảo Lâm, cô ta lẫn vào đám gái điếm khác đứng bên ngoài. Nếu không có gì bất ngờ, sẽ không ai nghi ngờ tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, cô ta có thể thuận thế giả vờ làm quần chúng vây xem.”

“Những người chúng ta từng tiếp xúc hôm nay có bà lão, tên lang thang, còn gái điếm… Chúng ta chỉ từng tiếp xúc với Bảo Lâm và Tịch Phi.”

Đoạn Dịch nhíu mày: “Chẳng lẽ Jack Đồ Tể là Tịch Phi? Nhưng tư liệu từ chỗ Cục Cảnh Sát ghi rằng, sau đó Tịch Phi cũng chết.”

“Chỉ mới là phỏng đoán thôi. Cụ thể thì cần xem lại.” Minh Thiên nói.

“Ừm. Vậy chúng ta lên lầu đi, coi có thể tìm thấy súng trong phòng của ai không. Tuy khả năng cao là hung thủ sẽ tìm đại một căn phòng ném súng vào để vu oan giá họa, nhưng tốt xấu gì cũng là manh mối.”

Đoạn Dịch nói xong, đang định chạy vào bên trong, đột nhiên nhận ra… anh vẫn đang nắm tay Minh Thiên. Hơn nữa anh dùng sức hơi mạnh, cũng tại vừa rồi hai người đang vội, lúc đó đúng là tốc độ sinh tử.

“Tay cậu còn bị thương nhỉ, có đau không? Xin lỗi, vừa rồi tôi quên mất.” Đoạn Dịch vội hỏi.

Minh Thiên lắc đầu: “Không đau.”

“Được rồi. Vậy… Chúng ta lên lầu thôi.” Buông tay Minh Thiên ra, Đoạn Dịch thuận thế vuốt tóc, rồi chạy vào trong.

“Anh có thể nắm tiếp.” Minh Thiên đứng tại chỗ thấp giọng nói.

Đoạn Dịch đã đến chân cầu thang, quay đầu lại hỏi: “Cậu vừa nói gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 604

Tay phải của Minh Thiên nhẹ nhàng nhéo cổ tay trái, lắc đầu đi tới chỗ Đoạn Dịch. “Không có gì. Đi thôi.”

Trong tầng ba cũ nát của tòa nhà, trên hành lang có bốn căn phòng liền kề nhau.

Phòng của Bảo Lâm là căn phòng xa nhất.

Trong phòng chỉ có một ô cửa sổ, hướng đối diện tới con hẻm nhỏ vừa rồi Đoạn Dịch và Minh Thiên chạy ra. Không khó đoán lắm, tay súng bắn chết Bảo Lâm đã ở trong căn phòng này. Sau đó cô ta nhìn qua cửa sổ, phát hiện Đoạn Dịch và Minh Thiên, bèn xuống tay với bọn họ.

Không tìm thấy hung khí, hiện trường chỉ có sáu vỏ đạn.

Sáu vỏ đạn này là do Đoạn Dịch phát hiện cạnh cửa sổ lúc vừa đưa tiền cho gái điếm để xin vào, vừa quan sát manh mối gần cửa sổ. Anh còn cố ý cho mọi người nhiều tiền, dặn các cô hãy tụ tập ở hành lang tầng trệt, coi chừng nhau, đừng để bất kì ai rời khỏi nơi này, vì rất có thể hung thủ là một trong số các cô.

Nhóm gái điếm sôi nổi đồng ý, nhưng khi Đoạn Dịch nhặt đủ vỏ đạn đi xuống thì phát hiện thiếu mất hai người.

Vừa rồi anh có đếm qua, nhóm gái điếm vây xem rõ ràng là có 11 người, nhưng bây giờ chỉ còn 9 người.

Đoạn Dịch nhíu mày: “Mấy người lấy tiền rồi không làm, không đáng tin tí nào. Mấy người mau trả tiền cho tôi. Hai người kia đi đâu rồi?”

Một cô gái vội tiến lên nói: “Hai cô ấy không có chạy mà! Hai cô ấy tới cục cảnh sát để báo cảnh sát!”

“Người rời đi là ai?” Đoạn Dịch hỏi.

Cô ta đáp: “Tịch Phi và Imie.”

Đoạn Dịch thầm chửi thề một câu, quay qua quay lại, thế mà để người ta chạy mất.

Có một người tới gần, kéo tay cô gái vừa trả lời câu hỏi của Đoạn Dịch. “Được rồi, ngay cả khi anh ta cho tiền, chúng ta cũng không cần nhìn sắc mặt anh ta để làm việc. Bọn họ không phải cảnh sát. Ai biết bọn họ ở đây làm gì? Lỡ bọn họ là hung thủ thì sao?”

Lời của cô ta như đánh thức mọi người. Mấy cô gái vừa rồi còn vui vẻ cầm lấy tiền của Đoạn Dịch, bây giờ lại nhìn anh đầy cảnh giác.

Đoạn Dịch nhíu mày theo bản năng, cánh tay bị Minh Thiên nắm lấy.

Cúi người ghé bên tai Đoạn Dịch, Minh Thiên nói: “Phòng ở tầng 3 hầu hết đã bị em kiểm tra một lượt. Vỏ đạn cũng đã bị chúng ta nhặt. Nếu bọn họ đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng sắp tới, chúng ta đi mau. Thời điểm này cảnh sát chưa mời nhà ngoại cảm chúng ta tới đây, có thể chúng ta sẽ bị xem là nghi phạm. Nếu vậy thì phiền lắm.”

“Ừ, chạy thôi.”

Đoạn Dịch đồng ý gật đầu, ném một chút tiền xuống đất, thừa dịp mấy cô gái đang bận giành tiền, nhanh chóng xông ra ngoài cùng Minh Thiên.

Trước khi cảnh sát chạy tới, bọn họ vội vàng trở về nhà của bà lão, gọi Tra Tùng Phi và Ổ Quân Lan, bốn người cùng nhau trở lại chỗ đài phun nước.

·

“Phù…”

Sau một lúc lâu, Ổ Quân Lan cong lưng, thở hồng hộc chống đầu gối, nhìn thoáng qua dãy nhà đối diện đài phun nước, hỏi Đoạn Dịch và Minh Thiên, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đoạn Dịch thuật lại đại khái cho cô, cô bất giác nhíu mày hỏi: “Nếu là vậy, cô gái tên Tịch Phi đúng là rất kỳ lạ.”

Đoạn Dịch gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Đúng vậy. Tỷ lệ cao hung thủ là gái điếm, khi cô ta giết người ở đó sẽ không bị nghi ngờ, trong số các cô gái chúng ta từng tiếp xúc cũng chỉ có cô ta. Vừa khéo Tịch Phi sống chung một tòa nhà với Bảo Lâm.”

“Ngoài ra, cố tình Tịch Phi lại là người chạy tới Cục Cảnh Sát báo án. Tôi thấy trong khoảng thời gian đó cô ta đã kịp giấu hung khí rồi. Nếu thế, cô ta có thể hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi. Cô ta với một cô gái điếm tên Imie tới cục cảnh sát, nhưng tôi nghĩ trên đường đi cô ta sẽ tìm cớ rời khỏi Imie để hành động một mình. Dựa vào điểm này, chúng ta tìm cơ hội để hỏi riêng Imie là biết ngay.”

Ổ Quân Lan nghĩ một chút: “Nếu không thì chờ lát nữa tôi với Tra Tùng Phi tìm cơ hội trở lại, để bọn tôi tìm cô gái tên Imie kia hỏi thăm, xem cô ta và Tịch Phi có từng tách nhau ra trên đường đến Cục Cảnh Sát hay không. Nếu hung thủ là Tịch Phi, khả năng cao hai người sẽ bị Tịch Phi vu khống thành hung thủ. Nếu hai người bị bắt thì không ổn đâu.”

Đoạn Dịch cảm thấy cách này khá khả thi, lại dặn dò một câu: “Hai người cầm tiền tới cửa hàng quần áo mua đồ, cải trang một chút, che mặt lại, cố gắng tránh mặt Tịch Phi. Nếu bị cô ta bắt gặp thì đừng để cô ta nhận ra. Những chuyện còn lại thì dễ nói, nhưng tôi sợ Tịch Phi sẽ xuống tay với hai người.”

Cuối cùng Tra Tùng Phi cũng chịu mở miệng, tuy không nói nhiều lắm.

Cậu ta chỉ chỉ chiếc ba lô đằng sau, mở miệng nói: “Dù, em có. Hai cây. Em bảo vệ chị.”

Vui vẻ nhìn cậu ta, Đoạn Dịch khẽ vỗ vai cậu ta. “Được. Vậy hai người cẩn thận, tôi và Minh Thiên tới nhà Nicole xem sao. 6 giờ chiều, chúng ta tập hợp tại đây.”

·

Đoạn Dịch và Minh Thiên hỏi thăm một chút, nhà Nicole cách nơi này khá xa, vậy nên bọn họ mướn một chiếc xe ngựa.

Lên xe ngựa, xe ngựa vòng qua giáo đường trắng, đi vào trong sương mù.

Vén rèm nhìn ra ngoài, khóe mắt Đoạn Dịch hơi cong lên, cười nói: “Cái này không giống game nhỉ, kiểu đi tới chỗ bản đồ chưa được hoàn thiện ấy? Rời khỏi khu Whitechapel, nơi người chơi không cần thăm dò, nên bọn họ dứt khoát không tạo gì nữa, để nó trống trơn.”

“Có khả năng.” Minh Thiên nói xong, lấy sáu vỏ đạn trong túi ra, rũ mắt nhìn chằm chằm chúng nó.

Đoạn Dịch thấp giọng hỏi hắn: “Cậu nghĩ gì thế?”

Minh Thiên nói: “Anh nghĩ xem tại sao lúc đó hung thủ lại dừng tay?”

Đoạn Dịch suy nghĩ một lát, nói: “Có ba khả năng. Thứ nhất, NPC không thể giết người chơi không đạt đủ điều kiện, bọn họ cũng bị hạn chế. Hung thủ thấy cậu lấy dù đen ra, nghĩa là hôm nay không thể tấn công chúng ta nữa, giống như Mạt Lị vào mấy ngày đầu; thứ hai, cô ta biết tiếng súng sẽ khiến đám người chú ý, cô ta không có nhiều thời gian, so với việc giết chúng ta, cô ta cần phải thoát thân trước; thứ ba…”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 73

Nhìn viên đạn trong tay Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: “Cô ta đã hết đạn.”

“Ừm.” Minh Thiên gật đầu, “Lúc chúng ta nhìn ảnh chụp trong Cục Cảnh Sát, trong tay người chết cuối cùng có một khẩu súng lục. Mà loại súng lục này là kiểu súng, một ổ có sáu viên đạn.”

“Lúc hung thủ giết Bảo Lâm đã dùng một viên, không lâu sau khi chúng ta vừa rời hẻm nhỏ, cô ta bắn một phát, sau đó bắn liên tục bốn phát nữa, phát cuối cùng em dùng dù ngăn lại. Cứ thế, sáu viên đạn đã dùng hết, nếu cô ta nạp đạn lại thì không kịp thời gian. Thế nên cô ta chỉ có thể dừng tay.”

“Tôi hiểu ý cậu.” Đoạn Dịch nhíu mày, “Người giết Bảo Lâm phân nửa khả năng là Tịch Phi. Khẩu súng Tịch Phi dùng là súng Colt Python*.”

Giọng điệu dần trở nên nghiêm túc, Đoạn Dịch nói tiếp: “Người chết cuối cùng tên Thụy Y, nghi ngờ là tự sát, mà trong tay cô ta là khẩu súng lục Colt Python, giống của Tịch Phi. Nếu dựa theo điểm này để suy luận thì Tịch Phi chính là hung thủ trong vụ án giết người hàng loạt. Nhưng việc này không hợp lý. Bởi vì Tịch Phi cũng sẽ chết, cô ta chết vào ngày 2 tháng 10.”

“Đúng vậy. Thế nên chuyện này trở nên rất kỳ quái.” Khép tay lại, ngắm nghía xác đạn trong tay, Minh Thiên hỏi, “Anh còn nhớ lúc chúng ta đọc hồ sơ trong Cục Cảnh Sát không? Về báo cáo tử vong của Bảo Lâm…”

Đoạn Dịch rất nhanh đã nhớ ra, hơi kích động nên tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn. “Tôi nhớ rồi, trong báo cáo có viết, hiện trường nơi Bảo Lâm chết có một vỏ đạn. Bây giờ chúng ta đã xem qua hiện trường, cũng nhặt hết tất cả vỏ đạn.”

Minh Thiên thở phào một hơi, nói: “Nghĩa là chúng ta có thể thay đổi lịch sử.”

·

Xe ngựa chạy khoảng chừng một tiếng, đưa Đoạn Dịch và Minh Thiên đến đích.

Nơi này là một căn biệt thự hai tầng nằm ở ngoại ô.

Đi dạo một vòng ngoài căn biệt thự, phát hiện bên trong không có ai, mà cửa sổ lại đang mở, thế là Đoạn Dịch và Minh Thiên nhảy qua cửa sổ, dễ dàng tiến vào bên trong.

Tầng trệt bao gồm phòng khách, phòng ăn, phòng để đồ, và phòng ngủ thoạt nhìn không có ai ở.

Sau khi kiểm tra sơ bộ, Đoạn Dịch không phát hiện ra manh mối gì đặc biệt, chỉ là lúc mở tủ giày ra, khóe mắt anh hơi cong lên, lúm đồng tiền cạnh khóe miệng xuất hiện.

Rũ mắt nhìn anh một cái, Minh Thiên hỏi: “Phát hiện ra gì sao?”

Đoạn Dịch nói: “Nam chủ nhân tên Tom, nữ chủ nhân tên Nicole. Nicole bị nghi ngờ là hung thủ giết người, đang bị bắt giam. Chuyện này vừa xảy ra không quá mấy ngày, đã có phụ nữ mới hiên ngang vào nhà. Tên Tom này đúng là rảnh rỗi nhỉ. Ông ta lấy đâu ra nhiều thời gian như thế để ngủ với nhiều phụ nữ vậy?”

Nghe xong, theo ánh mắt Đoạn Dịch nhìn vào trong tủ giày, Minh Thiên thấy hai đôi giày cao gót kiểu nữ có kích thước khác nhau. Một lát sau, Minh Thiên nói: “Anh Tiểu Dịch tinh mắt thật.”

Đoạn Dịch gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi cũng từng khen tôi, bảo rằng nếu ba tôi ngoại tình thì tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên phát hiện.”

Minh Thiên dừng động tác tìm manh mối, nhìn Đoạn Dịch rồi cười. “Vậy nếu sau này đối tượng của anh ngoại tình thì sao?”

“Vậy tôi chắc chắn…”

“Là em hỏi không đúng, anh tốt như vậy mà. Đối tượng của anh không ngoại tình đâu.”

“Ais cậu…”

“Tiếp tục lục soát nào.”

Đoạn Dịch chớp mắt hai cái, nhất thời không hiểu Minh Thiên đang nghĩ cái gì.

Suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi đều thay đổi xoành xoạch vậy à?

Khẽ lắc đầu, Đoạn Dịch tạm mặc kệ hắn, đóng tủ giày lại, anh tiếp tục tập trung tìm manh mối.

Dạo quanh một vòng tầng trệt, phát hiện nơi này không còn bất cứ manh mối nào có giá trị. Vậy nên hai người đi lên tầng hai.

Mới đi được một nửa cầu thang, bọn họ không ngờ cửa chính lại vang âm thanh mở cửa kèm tiếng nói chuyện.

Liếc nhìn nhau, hai người ăn ý chạy lên tầng hai, lập tức mở cửa phòng ngủ chính.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỗ này không cao lắm, Đoạn Dịch thương lượng với Minh Thiên: “Nhảy thẳng xuống sân được không?”

“Được.” Minh Thiên gật đầu.

Đoạn Dịch giơ hai tay đặt lên cánh cửa sổ, định đẩy nó ra. Nào biết cái cửa sổ này không hiểu sao bị kẹt. Anh dùng sức đẩy vài cái, không sao đẩy ra được.

Đoạn Dịch không thể dùng bạo lực để đập vỡ cửa sổ, nếu không nhất định sẽ bị người dưới lầu chú ý.

Đoạn Dịch đang suy nghĩ biện pháp, Minh Thiên chợt túm chặt tay anh, giơ tay ra hiệu im lặng.

Đoạn Dịch tập trung lắng nghe, có người đang lên lầu, hơn nữa còn đang càng ngày tiến lại gần phòng ngủ chính.

Mắt thấy cửa phòng sắp bị mở ra, Đoạn Dịch và Minh Thiên nhìn nhau, cả hai ăn ý trốn vào trong tủ quần áo.

Tình huống sau đó, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

Vì nam chủ nhân Tom không trở về một mình. Ông ta mang theo một người phụ nữ.

Âm thanh hôn môi nhớp nháp, tiếng người bị đẩy va vào cửa, tiếng vải vóc cọ xát, âm thanh người ngã lên giường… Tất cả đều xuyên qua cửa tủ mỏng, truyền thẳng vào lỗ tai của Đoạn Dịch và Minh Thiên.

Đoạn Dịch ngồi xổm trong tủ quần áo tối đen, khuỷu tay đặt trên đầu gối, tạo thành tư thế đỡ trán.

Đột nhiên anh ngẩng đầu, nhìn Minh Thiên ngay sát bên cạnh. Ánh sáng ít ỏi từ phòng ngủ xuyên qua, chiếu sáng đôi mắt Minh Thiên, nếu anh không nhìn nhầm thì hình như tai hắn đỏ lên.

Người trẻ tuổi dễ xúc động là chuyện bình thường. Cậu ta đang muốn phụ nữ à?

– —

*Colt Python là loại súng ngắn ổ xoay dùng đạn.357 Magnum được sản xuất bởi công ty Colt”s Manufacturing Company, sử dụng cơ chế hoạt động kép. Nó được giới thiệu lần đầu vào năm 1955, cùng năm với khẩu Smith & Wesson M27, dùng đạn.44 Magnum. Khẩu Python còn được gọi là “Combat Magnum”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.