Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 50



Từ lúc trở về khách sạn, Minh Thiên đã đợi Đoạn Dịch tới chất vấn.

Chuyện anh họ biến mất, chuyện Ôn Như Ngọc, thậm chí là ngược dòng về chuyện Trâu Bình và Trương Trác trước đây.

Nhưng Đoạn Dịch không hỏi lấy một câu, cũng không liếc hắn một cái.

Dọc đường đi anh toàn nói chuyện phiếm với Bạch Lập Huy.

Vất vả chờ đến khi cơm nước xong, thời gian vote kết thúc, Đoạn Dịch lại bị Bạch Lập Huy rủ đi uống rượu.

Bạch Lập Huy có hỏi Minh Thiên muốn cùng uống rượu hay không.

Minh Thiên nhìn vào mắt Đoạn Dịch, nói: “Hôm nay thì không.”

Lời hắn rõ ràng không phải nói cho Bạch Lập Huy, mà là với Đoạn Dịch.

Nhưng Đoạn Dịch chẳng mảy may phản ứng, đi theo Bạch Lập Huy mất tiêu.

Thành ra Minh Thiên cứ chờ anh đến bây giờ.

Đoạn Dịch uống đến mức choáng váng, nhất thời không nhìn ra cảm xúc trên mặt Minh Thiên. “Rủ cậu uống rượu, cậu không muốn đi còn gì? Với lại, sao tôi phải hỏi cậu? Dù sao cậu cũng đâu chịu nói thật.”

Đoạn Dịch từng thử cách hỏi trực tiếp, kết quả không hỏi được gì.

Nên lần này anh chơi sách lược mới, định thông qua cách kí,ch thích Minh Thiên, buộc hắn phải nói thật.

Ai ngờ Minh Thiên lại chơi trò tự kỷ tiếp… Hắn nhìn sâu vào mắt anh thật lâu, rồi xoay người bỏ đi.

Đoạn Dịch: “…”

7 giờ sáng hôm sau.

Ba người đúng giờ tập hợp ở nhà ăn.

Tay Lisa bị thương, không nấu cơm được.

Thế là ba người tìm mấy miếng bánh mì gặm đỡ, mùi vị một lời khó nói hết.

Vội vàng ăn sáng xong, một tay Đoạn Dịch cầm cuốn lịch, một tay cầm thiết bị ra cửa.

Ba người tới giáo đường tìm mục sư trước, hối thúc mục sư gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý.

Người hầu trong nhà bác sĩ nhận điện thoại, xác nhận tối qua bác sĩ đã trở về. Người hầu còn nói rằng, bác sĩ rất để tâm đến lời hẹn với mục sư, đã rời nhà từ sáng sớm, có lẽ là sắp tới nơi.

Nghe vậy, ba người tạm thời thả lỏng, đến Cục Cảnh Sát chờ đợi.

10 giờ sáng. Tại Cục Cảnh Sát.

Bác sĩ tâm lý thong dong tới muộn.

Một mình ông ta vào nhà giam gặp Nicole, lại mất thêm một tiếng.

Đến 11 giờ sáng, trong phòng tiếp khách Cục Cảnh Sát, ba người Đoạn Dịch, Minh Thiên, Bạch Lập Huy cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt nói chuyện với bác sĩ tâm lý.

Câu trả lời của bác sĩ sẽ quyết định bọn họ có qua màn thuận lợi hay không, Đoạn Dịch không khỏi căng thẳng. “Vậy, có được không?”

Hỏi xong, Đoạn Dịch thấy bác sĩ lộ ra vẻ chắc chắn, mỉm cười tự tin.

“Xin ngài chờ chút.” Đoạn Dịch như trút được gánh nặng, lấy thiết bị, sử dụng kỹ năng sói cắn.

… Nếu bác sĩ đã cười kiểu đấy, chứng tỏ mọi chuyện không thành vấn đề.

Giọng hệ thống rất nhanh vang lên: “Xin mời người chơi số 11 vào phòng giam trong vòng 20 phút.”

Gần như cùng lúc đó, bác sĩ mở miệng: “Kỹ thuật thôi miên còn chưa thuần thục. Không thể loại bỏ thứ gọi là chấp niệm Nicole bằng cách thôi miên được.”

Đoạn Dịch, Bạch Lập Huy đồng thời: “ĐM?”

… Thế ông cười cái gì hả?

May mà bác sĩ nhanh chóng nói nốt. “Nhưng có thể phẫu thuật mở sọ não, tôi sẽ mời bạn bè chuyên gia tới tự tay thực hiện, cắt bỏ một phần thùy trán trong não, vấn đề của người bệnh sẽ được trị tận gốc.”

Nghe thế, Bạch Lập Huy mới yên tâm về khách sạn vào nhà giam.

Sau đó, hai thông báo trước sau vang lên.

“Toàn bộ phe người tốt, phe người sói đã vào tù. Phe thứ ba giành thắng lợi. Mục sư đã tranh thủ cơ hội giúp các bạn rời đi. Hiện tại người chơi phe thứ ba có thể rời phó bản từ cửa sau khách sạn. Một tiếng sau sẽ có xe buýt đến đón người chơi.”

“Người chơi số 2, số 7 bắt được hung thủ. Jack Đồ Tể sẽ hoàn toàn biến mất, không tái xuất hiện. Điều kiện qua màn được kích hoạt, phó bản《 Jack Đồ Tể 》được phá giải, cửa phòng giam tự động mở. Người chơi trong nhà giam có thể ra ngoài.”

·

Những người vẫn còn ở ngoài nhà giam, chỉ còn hai người Đoạn Dịch và Minh Thiên.

Ở cửa Cục Cảnh Sát, Đoạn Dịch tạm thời không nói chuyện với Minh Thiên, cũng không vội về khách sạn.

Oán linh Nicole đã biến mất, phó bản tạm thời an toàn, bọn họ có thể ở lại đây thêm một tiếng nữa.

Bầu trời trong xanh như được tẩy rửa, Đoạn Dịch đi tới khu nhà cũ.

Anh không đi vào mấy con hẻm nhỏ lòng vòng, chỉ tới đầu hẻm gần nhà bà lão.

Anh gặp lại bà lão nọ. Vẫn là bóng dáng cô đơn ấy, vì dù sao Mary và Anne cũng đã qua đời.

Nhưng một lúc sau, Đoạn Dịch thấy Thụy Y và A Gia khoác tay nhau đi tới.

Lúc đi ngang qua Đoạn Dịch, các cô tò mò nhìn anh một cái, hiển nhiên không nhận ra anh.

Đoạn Dịch khẽ vẫy tay với các cô, hai cô nhìn nhau cười, ngại ngùng đi mất.

Đứng quan sát thêm một lát, Đoạn Dịch chờ được Tịch Phi và Bảo Lâm.

Lần này anh không chào hỏi với các cô, chỉ lẳng lặng đứng dưới đèn đường, nhìn theo hướng các cô rời đi.

Các cô băng qua dãy nhà cũ, vòng qua đài phun nước, đi đến giáo đường trắng.

Tịch Phi và Bảo Lâm đi vào giáo đường trắng, song lúc này, sau lưng các cô đã không còn Jack Đồ Tể.

Đám người tới lui, rộn ràng nhộn nhịp, trong mắt mỗi cô gái đều mang theo ý cười, mỗi người đều toát lên vẻ nhẹ nhàng.

Bởi vì mọi người không còn sống trong nỗi sợ mình sẽ bị giết bất cứ lúc nào.

Bồ câu trắng bay ngang đài phun nước, Cục Cảnh Sát, dãy nhà cũ, cuối cùng đậu trên đỉnh tháp nhọn giáo đường. Chúng đắm chìm trong ánh sáng khúc xạ từ đỉnh giáo đường, vầng sáng chiếu lên bồ câu trắng khiến chúng gần như trong suốt, cũng chiếu sáng toàn bộ khu Whitechapel, xua tan màn sương mù.

Trở lại đài phun nước, Đoạn Dịch lấy một đồng xu thuận tay chôm từ khách sạn, ngón cái búng đồng xu nảy lên không trung, rơi vào hồ nước.

Vài giọt nước bắn lên lấp lánh ánh sáng bảy màu, khiến khuôn mặt Đoạn Dịch trở nên nhu hòa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 196: Trở lại đế đô

Minh Thiên đi đến cạnh anh, hỏi: “Anh đang cầu nguyện à?”

Đoạn Dịch khẽ cười: “Ừm, coi như để lại kỷ niệm đi. Tự dưng tôi nghĩ, nếu sống ở hiện thực… Thời gian có thể lùi lại, lịch sử có thể chỉnh sửa. Có lẽ rất nhiều bi kịch sẽ không xảy ra.”

Thở phào một hơi, Minh Thiên nhắm mắt lại, như đang che giấu điều gì. Vậy nên khi Đoạn Dịch quay đầu lại, anh không thấy ánh mắt của hắn.

Mở mắt ra, Minh Thiên hỏi anh: “Anh ước gì thế?”

Đoạn Dịch không đáp, vỗ nhẹ vai hắn. “Đi thôi. Ra ngoài.”

·

Xe buýt chở 10 người chơi hòa vào không gian thuần trắng.

Hiếm khi Đoạn Dịch và Minh Thiên không ngồi cùng nhau.

Hai người bọn họ lên xe cuối cùng. Doãn Oánh Oánh và Hứa Nhược Phàm ngồi cùng nhau, thấy Minh Thiên lên xe, Doãn Oánh Oánh nhớ tới một đề vật lý trước khi vào trò chơi vẫn chưa giải được, bèn tìm Minh Thiên nhờ giảng đề.

Còn bên Đoạn Dịch, Bành Trình tóc húi cua không được tự nhiên chào hỏi anh. Đoạn Dịch biết hắn ta muốn cảm ơn anh đã cứu mình, nhưng bị lừa quay vòng vòng nên trong lòng còn vướng mắc.

Vậy nên Đoạn Dịch tới nói chuyện với hắn một lát, cứu vãn tình hữu nghị cách mạng.

Nhưng chưa được mấy câu Đoạn Dịch đã bị Bành Trình đuổi đi. Hắn bận chạy đến chỗ Ổ Quân Lan xòe đuôi.

“Có mệt không? Buồn ngủ không?”

Ổ Quân Lan: “Nhờ phúc của cậu. Tôi bị cậu giết vào phòng giam từ sớm, nghỉ ngơi rất khá.”

Bành Trình hô to oan uổng: “Cái đó, chị gái nhỏ à, tôi thật sự vì bảo vệ cô! Tôi cũng thua mà!”

Ổ Quân Lan trợn trắng mắt, không nói tiếp.

Đoạn Dịch vui vẻ hóng, cười thầm. Đang định tìm một chỗ vắng người để ngồi thì bị số 4 Khang Hàm Âm gọi.

Hai mắt Khang Hàm Âm ửng đỏ.

Nhìn vẻ mặt của cô, Đoạn Dịch đoán được đại khái cô đang nghĩ gì.

Ngồi vào ghế bên cạnh, Đoạn Dịch nghe cô hỏi: “Ôn Như Ngọc… Chết như thế nào?”

“Chắc là ngoài ý muốn.” Đoạn Dịch nhíu mày nói, “Lúc đó bọn tôi phân công nhau hành động, cô ta bị Nicole bắn chết.”

Khang Hàm Âm lau nước mắt. “Bạn của anh cũng xảy ra chuyện sao? Tôi nhớ anh ấy họ Dương?”

Đoạn Dịch hơi đen mặt, không phải là diễn kịch, mà là nghĩ tới Minh Thiên, trong lòng bất giác trầm xuống.

Anh thở dài, không đáp.

Hít một hơi thật sâu, Khang Hàm Âm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. “Trò Ma Sói này, anh gạt tôi, tôi lừa anh, là chuyện rất bình thường. Chỉ tiếc hai bọn tôi từ phó bản thứ nhất đã giận nhau, không hòa giải nổi. Tôi…”

“Có lẽ anh thấy tôi như đang giả vờ giả vịt. Quan hệ của tôi và bạn ấy cũng rõ là plastic. Bạn ấy đã chết, tôi khóc làm cái gì. Bản thân tôi cũng cho là thế. Nhưng có lẽ là vì, nghĩ đến việc sau này đến một người bạn plastic tôi cũng không có, tôi… cảm thấy có chút mất mát.”

Tạm dừng một lát, cô lại nói: “Người như bạn ấy đúng là có rất nhiều vấn đề. Tôi biết, nếu trong trò chơi xuất hiện tình huống tôi và bạn ấy chỉ một người được sống, bạn ấy nhất định sẽ không chút do dự bán đứng tôi. Chỉ là… Đôi lúc bạn ấy xấu xa, khiến tôi hận đến ngứa răng. Nhưng người đã chết, tôi lại nhớ những lúc bạn ấy tốt tính. Tôi thất tình, bạn ấy an ủi tôi, tôi bị bệnh, cũng là bạn ấy chăm sóc tôi.”

Nhân tính phức tạp. Cảm tình giữa người với người cũng phức tạp.

Một kẻ cực ác từng làm việc tốt, sẽ khiến người ta không thể toàn tâm toàn ý hận kẻ ấy.

Phản ứng hiện tại của Khang Hàm Âm là bình thường.

Đoạn Dịch không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.

Kỳ thật lúc này Khang Hàm Âm không cần anh nói gì. Cô có chút khó chịu trong lòng, tìm người kể lể phát tiết cảm xúc là hết.

Quả nhiên sau khi nói xong, cô trở lại là Khang Hàm Âm bình tĩnh như trước.

Sau đó, Đoạn Dịch từ cuối xe buýt chậm rãi đi lên trước, tùy tiện ngồi xuống một chỗ không có ai.

Trên đường anh quay đầu nhìn, Minh Thiên cũng tìm đại một chỗ ngồi, đầu dựa vào lưng ghế ngủ.

Thấy hắn đã ngủ, Đoạn Dịch không tìm hắn nữa.

Xe buýt chạy không chút tiếng động. Tiếng nói chuyện của các người chơi dần nhỏ lại, nhiều người chìm vào giấc ngủ say.

Đoạn Dịch cũng nhắm mắt lại, nhưng anh không ngủ.

Bình thường mỗi khi không có việc gì, Minh Thiên sẽ luôn tìm anh.

Đặc biệt là dưới tình huống hắn đang nghĩ anh hiểu lầm hắn, kiểu gì cũng sẽ tìm anh giải thích.

Chuyện lần này liên quan tới anh họ của anh, lại còn rất nghiêm trọng, theo lý thuyết hắn sẽ tìm anh nói chuyện.

Lần này sao lại… không nói gì hết?

Đoạn Dịch không hiểu lắm.

Vì sự khác thường của Minh Thiên, dọc đường đi Đoạn Dịch như bị cái gì nghẹn trong lòng.

7 giờ tối, 10 người chơi chơi vào nhà ăn ở khu nghỉ ngơi để ăn cơm.

Đoạn Dịch và Minh Thiên không ngồi cạnh nhau.

Bữa cơm chiều, mọi người ăn uống rất náo nhiệt, chúc mừng một lần nữa sống sót sau tai nạn.

Người chơi số 9 Hứa Nhược Phàm theo thường lệ lại phân tích ván Ma Sói. Cô cầm sổ tay viết đầy chữ, nói với mọi người: “Sau khi vào phòng giam tôi khá là chán, nên có rảnh rỗi phân tích. Tôi cảm thấy khả năng tổng kết quy nạp của mình đã có chút tiến bộ. Lần sau tôi sẽ chơi tốt hơn!”

Số 11 Bạch Lập Huy và số 12 Doãn Oánh Oánh, hai người cùng số 9 từng là một nhóm, rất cổ vũ: “Cô vốn chơi tốt mà! Mỗi tội hai người số 2, số 7 quá lợi hại, ha ha ha…”

Bên kia, Bành Trình vẫn như cũ quây quanh Ổ Quân Lan.

Ổ Quân Lan không để ý hắn ta, đi đến cạnh Khang Hàm Âm, nói liên miên với cô gì đó.

Cả buổi cơm chiều, Minh Thiên đều im lặng ăn cơm không nói lời nào.

Đoạn Dịch cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng suy tư liếc hắn một cái.

Cách ngọn đèn cùng sắc rượu, tầm mắt hai người không chạm nhau lần nào.

Bữa cơm kết thúc. Đoạn Dịch một mình tản bộ quanh khu nghỉ ngơi, về phòng tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sáng sớm hôm sau lúc ăn cơm, anh không thấy Minh Thiên, nên buổi sáng đi chơi bóng rổ một mình.

Giữa trưa ăn cơm, anh không thấy Minh Thiên. Buổi chiều anh lại tới phòng giải trí chơi game.

Chờ đến cơm chiều, Đoạn Dịch vẫn không thấy Minh Thiên đâu.

Hơn nữa sau khi hỏi một vòng, anh phát hiện không ai gặp Minh Thiên.

… Cả ngày hôm nay hắn không ăn cơm à?

Thật sự chơi trò tự kỷ?

Đoạn Dịch nhíu mày, đóng gói đồ ăn, về phòng hút một điếu thuốc rồi tắm rửa một cái, tới phòng Minh Thiên gõ cửa.

Lúc Minh Thiên ra mở cửa, đầu tóc rối bời hiếm thấy.

Bình thường Minh Thiên đều chải chuốt bản thân gọn gàng sạch sẽ, kể cả lúc đang nghỉ ngơi trong phòng. Đoạn Dịch nghi ngờ hắn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Tóc tai rối bù ra mở cửa, đúng là một chuyện hiếm thấy.

Lúc thấy Đoạn Dịch, Minh Thiên không mở miệng, ánh mắt hơi mơ màng.

Đoạn Dịch nhìn hắn một cái, đi thẳng vào phòng. “Ngủ nguyên một ngày? Mới tỉnh?”

Minh Thiên gật đầu, ngồi vào chỗ đối diện anh. “Sao anh tới đây?”

Đoạn Dịch đặt đồ ăn lên bàn. “Sợ cậu chết đói.”

Minh Thiên im lặng ngồi vào bàn. Hắn cầm lấy đũa, nhưng không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.

Đoạn Dịch nhìn đến nhíu mày. “Cậu bị sao vậy? Không phải muốn tìm tôi nói chuyện à?”

Im lặng một lúc lâu, Minh Thiên nói: “Tối hôm trước em đợi anh. Anh lại đi uống rượu.”

“Bạch Lập Huy rủ cậu, cậu không đi còn gì.” Đoạn Dịch nói.

“Em nói em không uống rượu, ý là muốn anh cũng đừng đi.” Minh Thiên nói, “Chuyện của hai chúng ta, có người ngoài không tiện nói.”

Đoạn Dịch nhăn chặt mày hơn. “Cậu không nói sao tôi biết được?”

Minh Thiên ngậm miệng.

Đoạn Dịch nhìn hắn một lúc lâu, lại hỏi: “Sau đó thì sao? Cậu không tìm tôi.”

Minh Thiên nói: “Tối hôm đó anh nói không có gì muốn hỏi em.”

Đoạn Dịch: “…”

Nhìn về phía Đoạn Dịch, Minh Thiên hỏi: “Chẳng phải anh đã định tội em rồi sao? Dù em có nói gì đi chăng nữa, anh cũng không tin em.”

Đoạn Dịch có chút bất đắc dĩ, cũng hơi tức cười. “Tôi định tội gì cậu?”

“Em gài Trâu Bình đẩy vào chỗ chết, Trương Trác chết, sau là Ôn Như Ngọc chết.” Minh Thiên nói, “Cuối cùng là anh trai anh. Có phải anh định nói, bởi vì anh trai anh thấy em hại Ôn Như Ngọc, nên em mới giết anh ta để diệt khẩu không?”

Đoạn Dịch nghe thế, khoanh tay nhìn hắn: “Do tôi định tội cậu trong lòng nên cậu không thèm giải thích cái gì hả? Hay là lần này, ngay cả nói dối cậu cũng lười bịa?”

Một lát sau, đôi đồng tử đen nhánh của Minh Thiên dõi sang. “Anh họ anh mai danh ẩn tích, cũng giấu giếm quan hệ thật sự giữa anh và anh ta. Anh ta nói anh ta quen biết anh trai em, nhưng chưa bao giờ nhắc tới tên anh trai em trong trò chơi… Em đoán là, anh ta đang tránh vi phạm quy tắc nào đó?”

Đoạn Dịch không nói, Minh Thiên tiếp tục hỏi: “Suy ra cách anh ta đăng xuất khác với chúng ta. Anh ta biết trò chơi này. Anh ta không phải người chơi. Em nghi ngờ anh ta đã thông qua một cách nào đó, thay thế thân phận của một người chơi, nên hệ thống mới không phát hiện.”

“Cậu đúng là nhạy cảm.” Đoạn Dịch chớp mắt, đồng thời trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.

Minh Thiên kết luận. “Anh ta cố ý. Là anh bảo anh ta làm vậy?”

Đoạn Dịch nhíu mày hỏi: “Nếu cậu đã nhìn thấu, thế mà còn nghĩ tôi thật sự cho rằng cậu hại anh tôi, hơn nữa còn là cái loại giết người diệt khẩu?”

“Này Minh Thiên, cậu luôn gạt tôi, tôi vất vả mãi mới lừa được cậu một chút, còn bị cậu vạch trần, cậu đắc ý lắm nhỉ? Thế tại sao lại trốn trong phòng một mình, không ra ngoài không ăn cơm?”

Đoạn Dịch càng nghĩ càng nghi.

Nhưng Minh Thiên không nói gì, lại tự kỷ.

Đoạn Dịch đau đầu quá thể.

Anh nhéo giữa mày, nói: “Cậu ăn cơm trước đi. Cơm nước xong chúng ta nói tiếp. Tôi ra ban công hút điếu thuốc.”

Đoạn Dịch ra ban công hút đúng một điếu thuốc.

Chờ đến khi chậm rãi hút xong trở lại, anh vui mừng phát hiện, Minh Thiên đã ăn hết phần cơm.

Đoạn Dịch đi tới thuận tay thu dọn, rồi tìm một chai rượu vang đỏ rót cho hai người.

Sau khi ngồi xuống, Đoạn Dịch hỏi Minh Thiên: “Cậu biết vì sao tôi tới tìm cậu không?”

Cuối cùng Minh Thiên cũng chịu cười nhạt. “Anh sợ em chết đói. Anh lo lắng cho em?”

Đoạn Dịch nhướng mày. “Thiếu một bữa cơm cậu không chết đói được. Không thì cậu đã chả cao lớn như này.”

“Vậy vì lý do gì?” Minh Thiên thu nụ cười, nhìn chằm chằm Đoạn Dịch hỏi, “Em nghĩ anh đã…”

Đoạn Dịch nheo mắt. “Rốt cuộc cậu nghĩ tôi là người thế nào vậy? Sao cậu cứ…”

Trạng thái hiện giờ của Minh Thiên, Đoạn Dịch nhất thời không tìm được từ hình dung thích hợp.

Nhấp một ngụm rượu, cuối cùng Minh Thiên mở miệng: “Không có gì. Em chỉ nghĩ… Tại sao anh lại bảo anh trai anh làm thế. Nếu chỉ đơn giản là muốn ép em nói thật, thật ra không cần làm vậy.”

Đoạn Dịch: “…”

… Nhưng tôi muốn ép cậu nói thật mà. Chứ không thì sao?

Nói xong câu đấy, Minh Thiên lại im lặng hồi lâu.

Đoạn Dịch liếc hắn một cái, giải thích lý do mình đến.

“Tôi tìm cậu vì tôi nhớ tới một câu hôm qua Bạch Lập Huy nói với tôi.”

Minh Thiên tò mò. “Anh ta nói gì?”

Đoạn Dịch nói: “Cậu ta nói cậu là kiểu người khá nhạy cảm.”

Minh Thiên không tiếp lời, Đoạn Dịch đột nhiên hỏi: “Cậu có biết chuyện tôi hối hận nhất là gì không?”

Minh Thiên lắc đầu.

Đoạn Dịch nói tiếp: “Bởi vì công việc gặp chút vấn đề, anh tôi bị người ta bạo lực mạng. Sau đó anh ấy mắc chứng trầm cảm, từng cố tự sát. Điều tôi hối hận nhất là, tôi vậy mà lại không biết chuyện này.”

Minh Thiên không ngờ Cố Lương từng gặp chuyện như vậy, lập tức nhíu mi.

Đoạn Dịch nói: “Bình thường anh ấy ở trước mặt tôi, biểu hiện rất cứng cỏi, cũng rất kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều được trưởng bối coi là khuôn mẫu khen ngợi. Trong mắt mọi người anh ấy là thiên chi kiêu tử*. Tôi chưa từng nghĩ, vì lý do gia đình, anh ấy bị tổn thương tâm lý từ nhỏ. Anh ấy ngụy trang quá tốt, trước nay không để bọn tôi biết, chứ thật ra anh ấy vẫn luôn tự ti, thường xuyên tự dằn vặn mình.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 3140

“Khoảng thời gian công việc của anh ấy xảy ra vấn đề, tôi có tới tìm anh ấy vài lần, rủ anh ấy uống rượu, muốn tâm sự với anh ấy. Anh ấy nói cười với tôi, thoạt nhìn không khác gì thường ngày. Anh ấy bảo anh ấy không sao, thế là tôi đinh ninh anh ấy không sao thật.”

“Lên tận đại học tôi mới thích học tập. Sau khi tiếp xúc với IT, ngày nào tôi cũng vùi đầu nghiên cứu kỹ thuật, vui vẻ đắm chìm. Hơn nữa khoảng thời gian đó tôi lên ý tưởng xây dựng sự nghiệp, thành ra rất bận, không rảnh quan tâm anh tôi. Vì sơ sót của tôi, thiếu chút nữa anh ấy đã chết. Mãi đến khi anh ấy được cứu, tôi tới bệnh viện thăm anh ấy, mới biết anh ấy mắc bệnh trầm cảm.”

Thở dài một hơi, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên: “Tôi nêu ví dụ, để nói tính cách con người tôi là thế… Đôi khi mấy người nhạy cảm như cậu suy nghĩ quá nhiều, tôi không phát hiện được. Vậy nên Minh Thiên này, cậu suy nghĩ cái gì, cậu phải trực tiếp nói với tôi. Tôi tới tìm cậu vì muốn nói chuyện rõ ràng với cậu. Tôi muốn hiểu cậu hơn. Sai lầm đồng dạng, tôi không muốn mắc phải lần hai.”

Nghe anh nói xong lời tâm sự từ tận đáy lòng, vẻ mặt Minh Thiên dịu hơn không ít.

Nhìn chăm chú vào mắt Đoạn Dịch, hắn hỏi: “Có phải ý anh là, trong lòng anh, em cũng quan trọng giống anh tra anh?”

Cái này thì sao mà so sánh được?

Không ngờ hắn lại hỏi vậy, Đoạn Dịch bất đắc dĩ bật cười.

Sau đó anh nghiêm mặt, kéo sô pha đơn tới gần Minh Thiên hơn.

Nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp của Minh Thiên, Đoạn Dịch mở miệng hỏi: “Từ khi kết thúc phó bản đầu tiên, cậu luôn miệng bảo tôi tin cậu sẽ không bao giờ hại tôi. Hôm nay tôi muốn hỏi ngược cậu một câu, cậu có từng tin tưởng tôi không?”

Minh Thiên nói: “Đương nhiên là em tin anh.”

“Thật không?” Đoạn Dịch bày tư thái dù bận vẫn cứ ung dung, cúi người nhìn hắn hỏi, “Vừa rồi cậu nhắc tới anh trai cậu, nhắc tới quy tắc trò chơi, còn nhắc tới anh họ tôi đang tránh quy tắc trò chơi… Chứng tỏ cậu biết rất nhiều về trò chơi này.”

“Bỏ qua vụ này đi. Tại sao cậu trữ được nhiều dù đến vậy, mười cây dù quá đủ chứng minh cậu có vấn đề. Túi đồ có thể chứa nhiều đồ giống túi thần kỳ Doraemon, có giá bao nhiêu?”

“Cậu là người chơi lâu năm. Có lẽ đây là lần thứ hai cậu chơi phó bản này. Nhưng tôi tin là cậu không phải. Cậu từng chơi qua rất nhiều phó bản giống như thế, nên cậu dễ dàng nắm bắt quy luật của nó, ví dụ như điều kiện kích phát tử vong.”

“Cậu ngụy trang thành người mới trà trộn vào đám bọn tôi. Nếu không phải muốn gây bất lợi cho tôi, vậy điều cậu đang che giấu, cậu muốn gánh một mình?”

“Vừa rồi cậu nói cậu tin tôi. Nếu cậu thật sự tin tôi…” Giọng anh chậm lại, Đoạn Dịch hỏi, “Tại sao cậu không chịu nói cho tôi biết, để tôi phụ cậu gánh vác hả?”

Đoạn Dịch hỏi xong, Minh Thiên lại im lặng lâu hơn.

Đoạn Dịch không thúc giục, chỉ yên lặng uống ly rượu vang đỏ.

Một lúc lâu sau, Minh Thiên mở miệng: “Anh cho em chút thời gian. Để em nghĩ xem nên nói với anh như thế nào.”

Tốt. Cuối cùng cũng chịu nhả manh mối.

Đoạn Dịch thở nhẹ một hơi, cầm chai rượu vang đỏ định rót thêm một ly.

Minh Thiên đè tay anh, ngón trỏ vô tình chạm vào mu bàn tay của anh, lại không nỡ buông ra. “Uống ít thôi anh.”

Đoạn Dịch liếc hắn, nghĩ đến câu hỏi vừa rồi vẫn chưa giải quyết.

Đoạn Dịch hỏi luôn: “Đúng rồi, quay lại vấn đề đầu tiên. Cậu nghĩ tôi bảo anh tôi làm như vậy, tại sao?”

Nhìn Đoạn Dịch, Minh Thiên nói: “Anh trai anh rất quan trọng với anh. Anh muốn em nghĩ rằng, trong mắt anh, em đã hại anh ta. Viện lý do này, anh lấy cớ phân rõ giới hạn với em.”

Đoạn Dịch: “…?”

… Tâm tư người trẻ tuổi thời nay đều nhạy cảm khó đoán thế hả?

Cái này cũng quá khó rồi.

Đoạn Dịch thành khẩn nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ muốn cậu nghĩ tôi muốn trách tội cậu, cậu không muốn tôi trách tội thì sẽ giải thích tất cả cho tôi nghe thôi.”

Đoạn Dịch vừa dứt lời, Minh Thiên đột nhiên lanh trí bắt được trọng điểm.

Ngón cái câu lấy chai rượu, đầu ngón trỏ vẫn đặt trên mu bàn tay Đoạn Dịch, Minh Thiên hỏi anh: “Suy nghĩ “em sợ anh trách tội nên giải thích tất cả cho anh nghe” của anh, chứng tỏ trong lòng anh đã tán thành một chuyện… Anh biết đối với em, anh rất quan trọng? Thành thử anh mới nghĩ, nếu em biết anh trách em, em nhất định sẽ tìm anh, giải thích mọi thứ với anh.”

Logic này hơi bị loằng ngoằng.

Đoạn Dịch bị hỏi tới mức ngây người.

“Anh Tiểu Dịch à, anh cảm thấy ở trong lòng em, em xem anh là gì?”

“Còn có thể coi là gì? Là lãnh đạo trực tiếp của cậu đó. Cấp trên hiểu lầm trách cứ cậu, không lẽ cậu không biết đường chủ động giải thích? Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”

“Anh thật sự nghĩ như vậy?”

“Nhìn bộ dạng cậu có vẻ ổn rồi. Tôi đi đây.”

“Em không ổn.”

“Làm sao?”

“Mắt đau.”

“Hở?”

“Anh trai anh đánh em.”

“…”

“Ba đấm.”

“…”

“Huấn luyện cơ bản không có nghĩa là bình hoa, anh ta đấm ác quá.”

“…”

– —

*Thiên chi kiêu tử: chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú, con cưng của trời. Nhưng thường dùng ám chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ban đầu, cụm từ này được dùng để chỉ tộc Người Hồ mạnh mẽ ở phương Bắc Trung Quốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.