Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 7



Bổ sung thuật ngữ:

– Lead, lead dân: Người phân tích và điều tiết mạch game, giúp đa số người chơi hiểu thế cục và tìm ra sói.

– Hùa phiếu: Hành động nhiều người bắt chước nhau, cùng bỏ phiếu một người. Có thể là do dân làng không biết bỏ phiếu ai nên theo số đông; hoặc sói hùa phiếu để ép chết một người tốt.

– —

Buổi tối 6 giờ rưỡi, mười phần cơm chiên trứng gà thịt bò được bưng lên bàn ăn.

Cơ mà đa số người chơi ăn uống không được ngon miệng.

Số 1 hồi học trường y từng tiếp xúc qua thi thể, xem như vẫn ăn được, còn lại đa số chưa từng thấy người chết thì không, chứ đừng nói đến những người tận tay đào mười xác chết.

Vội vàng kết thúc cơm chiều, mọi người hẹn nhau trước 9 giờ sẽ hợp tập tại phòng khách, rồi lần lượt quay về phòng mình tắm rửa nghỉ ngơi.

Lần này Đoạn Dịch tắm rửa có hơi lâu, tắm đi tắm lại gần chục lần vẫn cảm thấy cơ thể thoang thoảng mùi hôi thối.

Tắm rửa xong, anh xem thời gian trên thiết bị, vừa đúng 8 giờ.

Tùy tiện lau tóc hai cái, suy nghĩ một lát, anh ra ngoài khóa cửa, đến phòng đối diện số 2 Lâm Nhạc Xuyên gõ cửa.

Lúc mở cửa, Lâm Nhạc Xuyên đang dùng khăn lông lau tóc: “Anh qua đây làm gì?”

Đoạn Dịch ngó nhìn hành lang, thuận miệng nói: “Chả phải cậu muốn tôi bảo vệ cậu à.”

Lâm Nhạc Xuyên cười cười, nghiêng người để Đoạn Dịch vào phòng.

Đóng cửa lại, Lâm Nhạc Xuyên xách ba lô màu đen hồi chiều tới, lấy một cuốn sổ tay ra.

“Sổ tay từ đâu ra thế?” Đoạn Dịch hỏi.

“Buổi chiều đào xác thì thấy, tạm thời không nói cho người khác, tôi lén giấu đấy.”

Lâm Nhạc Xuyên mở sổ đưa cho Đoạn Dịch xem, chỉ thấy trang giấy hiện đầy chữ: “Tôi không biết mình còn sống để chạy thoát hay không. Tôi chỉ có thể mượn cuốn sổ này để cảnh báo cho những người khác: ĐỪNG ĐẾN LÂM VIÊN THAM QUAN. Nơi này quá kinh khủng. Hắn muốn giết chúng tôi, muốn giết chúng tôi! Hắn đã giết 47 người, có lẽ tôi sẽ là người thứ 48. Bảy bảy bốn mươi chín… Có lẽ hắn muốn giết đủ 49 người mới chịu dừng tay… Cho nên, đừng tới nơi này! Đừng để số người bị hại tăng đến 49!”

Xem xong dòng lưu bút, tâm tình Đoạn Dịch ngược lại nhẹ nhõm đi một ít. “Sáng mai chúng ta tiếp tục đào thi thể, nếu đào đủ 48 cái xác, thế thì Chu Chấn An có lẽ sẽ chỉ giết một người, gom đủ 49 mục tiêu. Điều này so với tôi dự đoán tốt hơn chút. Ít nhất hắn sẽ không xuống tay với nhiều người chơi.”

Lâm Nhạc Xuyên gật đầu, tán thành phân tích của Đoạn Dịch.

Trả đồ cho Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch ngồi trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh giường lớn, ngước mắt nhìn hắn: “Này vu nữ, từ khi nào cậu biết tôi là tiên tri? Buổi sáng ở cửa sổ sát đất, khi tôi nói cậu không phải sói hả? Cảm ơn cậu đêm qua đã dùng thuốc giải cứu tôi.”

Lâm Nhạc Xuyên lại gật đầu, tiếp tục cầm khăn lông lau tóc. Bọt nước li ti tung bay tung theo động tác của hắn, một ít chảy dọc theo cần cổ, giọt nước đọng trên làn da cực trắng, càng làm đôi mắt thêm phần đen nhánh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 91

Hắn dùng đôi mắt đen tròn nhìn chăm chú Đoạn Dịch một lát, chậm rãi phun ra ba chữ. “Khỏi khách sáo.”

Đoạn Dịch lại hỏi: “Cậu nhảy ra nhận tri, giúp tôi chắn sói. Cậu không sợ vào tù à?”

Lâm Nhạc Xuyên nhàn nhạt nói: “Hơn 50% sói sẽ không đụng vào anh, cũng không đụng vào tôi, trừ khi số 6 dám mạng đổi mạng. Cách này không có lợi với cô ta. Dù sao đây cũng không phải trò Ma Sói bình thường, ai biết vào tù sẽ xảy ra chuyện gì. Số 6 tìm cách thuyết phục mọi người tin mình là tiên tri mới là cách chơi tốt nhất.”

Đoạn Dịch hỏi lại: “Vạn nhất đêm nay cậu thật sự bị ném vô tù?”

Lâm Nhạc Xuyên nói: “Đây chỉ là suy đoán của riêng tôi. Phe sói có tính toán riêng cho mình, có khả năng chúng sẽ bắt tôi, cũng có khả năng vì tối qua không bắt được anh, nên đêm nay sẽ tiếp tục bắt anh, đảm bảo “tận diệt”. Tóm lại, vạn nhất anh phải vào tù, nhớ báo tin cho tôi, tôi sẽ diễn tiếp vai tiên tri. Vạn nhất tôi vào tù, cũng được. Tôi thành công giúp anh chắn sói, anh cố gắng dẫn dắt mọi người chiến thắng.”

Đoạn Dịch cười, có chút ý vị sâu xa: “Từ trước tới giờ tôi không biết cậu tin tưởng tôi đến thế.”

Trầm mặc trong chốc lát, Lâm Nhạc Xuyên hỏi anh: “Bởi vì bối cảnh nhà tư sản sau lưng tôi, nên anh luôn đề phòng tôi?”

“Không đến mức đề phòng.” Đoạn Dịch thẳng thắn thừa nhận: “Nhà đầu tư cho tôi tiền, lo lắng tôi hoạt động không thuận lợi, hoặc lòng dạ hiểm độc kiếm tiền trái pháp luật, nên phái một người trên danh nghĩa trợ lý để theo sát tôi, quá là bình thường. Bọn họ tính toán khá chu toàn, ít nhất không trực tiếp phái một quản lý cấp cao đến chỉ huy tôi làm việc. Mà tôi cũng không làm xằng làm bậy đốt hết tiền đầu tư của họ, mắc gì phải đề phòng cậu?”

Nhìn thoáng qua biểu tình của Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch giải thích thêm. “Tôi không có đề phòng cậu. Chỉ là tôi quen làm việc độc lập, không thích bị người khác nhìn chằm chằm. Kỳ thật tôi luôn muốn tìm cơ hội trò chuyện với cậu. Không ngờ vào trò chơi này… ngược lại tạo cơ hội cho tôi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Nhạc Xuyên nhìn Đoạn Dịch, ngữ khí trở nên tha thiết: “Anh Tiểu Dịch, từ khi tốt nghiệp tôi vẫn luôn theo anh, nhờ vậy mà học được rất nhiều.”

Hiếm khi thấy Lâm Nhạc Xuyên khách khí dữ vậy, Đoạn Dịch kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì.

Anh sửng sốt hồi lâu, kéo đề tài về trò chơi. “Theo ý của cậu, đêm nay ai có khả năng bị cắn lớn nhất?”

Buổi tối 9 giờ, mười người chơi đúng giờ tập hợp.

Đoạn Dịch yên lặng ngồi ở vị trí số 7, bình tĩnh thư thái.

Bây giờ chính là thời khắc cô gái số 6 và số 2 Lâm Nhạc Xuyên biểu diễn kỹ thuật diễn xuất.

Số 6 nhìn quanh một vòng, lúc này cô không khóc nữa, nhưng vành mắt và mũi đều ửng hồng, bộ dáng nhìn mà thương.

“Tôi muốn hỏi, hiện giờ phù thủy có muốn ra mặt hay không? Chúng tôi không biết tối qua Người sói đã cắn ai hay chưa. Mọi người muốn bỏ phiếu ai? Chọn ra một người đáng nghi? Hoặc là, bỏ phiếu hai tiên tri kể cả tôi? Nói chung tôi là tiên tri thật, trong mắt tôi có hai sói đã lộ, số 5 do tôi soi ra, và số 2 sói fake tri.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: 26: Muốn Quay Về

Số 9 Trâu Bình do dự nhìn mọi người, mở miệng nói: “Bỏ phiếu ngẫu nhiên ư, tôi không biết bỏ phiếu cho ai đâu. Lỡ bỏ phiếu trúng Người tốt thì sao? Chơi Ma Sói bình thường nghi ai thì thẳng tay treo cổ. Nhưng trong trò chơi này, tôi cảm thấy…”

Nếu không xác định được tối qua sói đã ra tay, Đoạn Dịch nghĩ mình sẽ suy xét đến việc bỏ quyền bỏ phiếu.

Sói không bắt người, Người tốt bỏ quyền, không ai vô tù, mọi người vui vẻ nắm tay nhau tìm cách vượt ải là xong.

Nhưng người sói đã xuống tay, còn khai đao với Đoạn Dịch. Anh ngu gì mà hủy phiếu.

Không thể bỏ quyền, không bao giờ.

Người tốt chọn không bỏ phiếu, nghĩa là trao cho sói quyền tàn sát, để sói lead dân khống chế phiếu bầu, đẩy Người tốt vào tù.

Đợi Trâu Bình phát ngôn xong, Lâm Nhạc Xuyên mở miệng nói: “Mọi người phải hiểu rõ một việc, Người tốt bỏ quyền bỏ phiếu, Người sói sẽ ném đại một người vô tù ngay lập tức. Ngoài ra việc bỏ phiếu cũng giúp chúng ta có thêm manh mối. Nếu thuận lợi, từ cách hùa phiếu, chúng ta có thể nhìn ra ai theo phe sói. Nhưng nếu chúng ta bỏ quyền, hoàn toàn có hại cho phe tốt.”

“Nếu mọi người muốn bỏ phiếu ngẫu nhiên, có thể chọn giữa số 5 và số 10. Trong hai người này nhất định có một sói. Số 10 có khả năng cao hơn một chút. Còn số 5 do số 6 soi ra, trước mắt không phải cùng một phe.”

Nói tới đây, Lâm Nhạc Xuyên nhìn về phía số 10 Trương Trác. “Tôi nghĩ số 10 nên phát biểu vài câu, đừng im lặng mãi. Nếu anh không phải sói, hãy cố gắng biện hộ cho mình.”

Trương Trác không biết biện hộ. “Tôi… tôi thì biết nói gì? Tôi không tìm được thông tin nào để cung cấp. Lúc mọi người đào thi thể, tôi đang ở trong nhà. Tôi thật sự không biết gì… Cậu, cậu kêu tôi nói, tôi chả biết nói đâu. Cái kia, đúng rồi, số 8, số 8 nãy giờ vẫn luôn im lặng. Sao mọi người không hỏi nó? Mấy người kêu số 8 nói gì đi!”

Số 8 là một nam sinh, từ khi trò chơi bắt đầu đến giờ, gần như chưa từng hé răng một lần, không hề có cảm giác tồn tại. Trước sau im lặng như một, không biết do tính cách hay do trời sinh tự bế.

Nhìn cậu ta có vẻ nhỏ tuổi, chắc còn đang học trung học. Nghe Trương Trác nói thế, cậu ta chỉ tái nhợt cúi đầu không rên một tiếng, một chút tâm tư biện hộ cũng không có.

Thấy số 8 không nói lời nào, số 1 học y quyết định phát ngôn. “Giữ cả hai tiên tri thêm một đêm, kiếm thêm thông tin để suy luận. Số 6 soi số 5 ra sói, số 2 soi số 7 ra Người tốt, hôm nay cũng không nên treo họ.

“Số 7 chọn số 10. Số 10 lúc thì nói mình là phù thủy, lúc thì nói mình là thợ săn, tuy không biết số 10 từng chơi Ma Sói chưa, nhưng nhưng cách nói chuyện hơi kỳ lạ. Mặt khác, tôi cũng thấy số 8 quá im lặng, là người hoặc sói đều có thể. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn số 8 hoặc số 10.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Logic của số 1 rất rõ ràng. Dưới tình huống không đủ thông tin, chỉ có thể nghe số 8 và số 10 biện hộ.

Khoảng thời gian kế tiếp, mọi người đều nhìn chằm chằm hai người nọ, bắt bọn họ nói nhiều thêm vài câu.

Chỉ tiếc hai người kia trừ hai câu “Tôi là du khách”, “Tôi thật sự là du khách bình thường”, thì chẳng nói được thêm câu nào có ích.

Riêng Đoạn Dịch không phân vân việc mình nên chọn ai.

Ngày đầu tiên tin tức hữu hạn, chủ yếu xem thái độ mọi người, mà anh không giỏi trò này, chỉ có thể nghe theo giác quan thứ sáu. Căn cứ vào thù cũ ngoài đời thật, nếu Trương Trác là sói, chắc hẳn sẽ chọn mình khai đao, đây là lựa chọn có căn cứ duy nhất Đoạn Dịch nghĩ được.

Buổi tối 9 giờ 50 phút, hệ thống thông báo: “Thời gian bỏ phiếu còn 10 phút, người chơi vui lòng bỏ phiếu trước thời hạn. Qua mười giờ kết thúc bỏ phiếu, ai chưa bỏ phiếu xem như bỏ quyền bỏ phiếu.”

Nghe tiếng thông báo, Đoạn Dịch giơ thiết bị lên, bấm vào trang chủ giao diện bỏ phiếu, mắt lướt qua chân dung mười người chơi, không chút do dự bấm vào số 10 Trương Trác.

Một lát sau, chiếc đồng hồ Tây Dương “cạch” một tiếng, 10 giờ đúng.

Nửa phút sau, thiết bị trên tay mỗi người đều réo vang.

Đoạn Dịch nhìn màn hình thiết bị trước mặt, màn hình nhảy ra danh sách 10 người chơi, chính là kết quả bỏ phiếu.

Số 1, 2, 5, 7, 8, là năm người bỏ phiếu số 10.

Những người bầu số 10, Đoạn Dịch đã đoán được từ trước.

Số 3, 4, 6, ba người này bỏ phiếu số 5.

Số 6 nhận tri soi số 5 là sói, bỏ phiếu hắn là điều dễ hiểu; số 4 là bạn thân của số 6, nên bỏ phiếu theo số 6; số 3 thì, Đoạn Dịch thấy hắn suốt ngày đi theo hai cô gái, nhận nhiệm vụ bảo vệ hai cô, chắc là bị sắc đẹp mê hoặc, cũng có có thể hiểu.

Số 9 Trâu Bình không bỏ phiếu.

Số 10 Trương Trác, bỏ phiếu số 8 ít nói.

Ba phút sau, hệ thống lần thứ hai thông báo: “Mời người chơi số 10 vào tù. Nam vào phòng giam số 1, nữ vào phòng giam số 2. Phòng giam dùng vân tay người chơi để mở cửa, sau khi người chơi vào phòng sẽ tự động khóa cửa. Người chơi vào tù xin đừng quá lo lắng, nếu người chơi cùng phe dành thắng lợi, bạn sẽ được tự do và nhận quà thưởng.”

“Trong phòng giam có chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và nước uống, người chơi không cần mang gì vào.”

“Người chơi số 10, bạn có một khoảng thời gian ngắn cuối cùng để nói đôi lời.”

“Vui lòng chú ý thời gian. Bạn cần vào phòng giam trước 10 giờ 30 phút, nếu không sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi.”

Trương Trác nhìn Đoạn Dịch trầm giọng. “Em Đoạn à, mày không cần mang ân oán cá nhân vào đây đâu. Tao chỉ là du khách bình thường thôi. Nếu mày là Người tốt, ok tao không trách mày, chấp nhận vào tù. Chúc mày chiến thắng trò chơi, để tao còn có hy vọng thoát ra ngoài.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.